Chương 6 - Tô Ngữ An
Khi Huyền Ninh Vương phi biết được Kỳ Tẫn Tu rời kinh đi tìm A Hòa, bà tức giận đến đổ bệnh, cả ngày ở trong viện.
Huynh trưởng ta và ta tặng bà rất nhiều thuốc bổ, rảnh rỗi liền đến thăm bà ấy.
Vương phi luôn nắm tay ta nhưng không nói gì, thỉnh thoảng chỉ thở dài.
Huynh trưởng ta chuyển đến tiệm trà để giải quyết công việc, ta định quay lại Tô Châu nên đương nhiên phải lập một kế hoạch vẹn toàn, không thể không quản chuyện ở kinh thành.
Kỳ Tẫn Tu đã đi được hai tháng.
Ngày hắn trở về, Huyền Ninh Vương bắt hắn quỳ ở chính điện, quất hắn ba mươi roi.
Hắn không nói một lời, đôi mắt đỏ hoe không chịu thừa nhận sai lầm của mình.
Buổi tối ta đến gặp hắn.
Trên tay cầm sợi dây màu đỏ, hắn đứng thẳng tắp trước cửa sổ, chìm trong suy nghĩ.
A Hòa rốt cuộc đã không quay lại.
Hắn nói rằng A Hòa đã yêu một nam nhân trong giang hồ, họ đã ước định chung thân, ít ngày nữa là thành thân.
Ta không phải là người có tài ăn nói, cũng không biết phải nói gì để an ủi hắn.
Suy nghĩ một lúc, ta đưa tay lấy một miếng bánh quế thơm ngọt đặt vào tay hắn.
Nếu cảm thấy cay đắng, ăn thứ gì đó ngọt ngào có thể khiến ngươi cảm thấy dễ chịu hơn.
Sau khi cắn một miếng, hắn nhìn ta rồi đưa sợi dây màu đỏ cho ta.
"Cái này cho nàng."
Ta ngẩn ra, không nhận.
Ý nghĩa của sợi dây đỏ thì ai cũng biết, hắn không thể đưa cho A Hòa nên đưa cho ta sao?
Hắn cứ cầm sợi dây như vậy, cố nở nụ cười trông chẳng đẹp chút nào.
Ta cúi đầu xuống thở dài.
"Điện hạ, ta không phải là người thay thế bất cứ ai."
Hắn sửng sốt một lúc, như không ngờ ta lại nói ra điều này, hắn nắm chặt sợi dây màu đỏ trong tay và giải thích:
“Ý ta không phải vậy.”
Ta quay lưng lại với hắn và nói:
"Điện hạ, xin hãy giữ lời hứa và đưa cho ta hưu thư càng sớm càng tốt."
Hắn ta cười khổ, chán nản rút tay lại: “Chuyện đó nàng đã biết rồi sao.”
Những chiếc lá rơi bị gió thổi bay, quay vài vòng rồi rơi nhẹ xuống chân ta.
Hắn ta đóng cửa sổ lại, cau mày như thể vì vết thương quá đau.
Ta đợi một lúc lâu trước khi hắn tiếp tục.
"Mối quan hệ của nàng với Tống đại phu là gì?"
Ta đáp: “Huynh muội.”
Hắn ta hỏi lại.
"Huynh muội ruột?"
Ta đã kiên nhẫn giải thích với hắn.
"Huynh ấy được mẫu thân ta nhận nuôi."
Hắn ta gật đầu, ngập ngừng hỏi: “Nàng... thích hắn à?”
Lần cuối cùng ta nghe câu này là từ huynh trưởng ta.
Với ta huynh trưởng quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Đương nhiên là ta thích, thích hơn bất cứ thứ gì khác, nhưng ta không muốn nói cho hắn biết.
"Đây là chuyện giữa ta và huynh ấy, không cần phải báo cáo với điện hạ."
Lời vừa nói ra, căn phòng lại rơi vào im lặng.
Không biết có phải là do ảo giác của ta hay không, nhưng ta luôn cảm thấy Kỳ Tẫn Tu đã thay đổi.
Đôi mắt hắn ta như một vũng nước đọng, tối tăm và sâu thẳm, không gợn sóng.
Sau một lúc lâu, cuối cùng hắn ta cũng lên tiếng.
"Hưu thê là chuyện lớn, nàng về trước đi, ta sẽ cho nàng một câu trả lời."
Nghĩ đi nghĩ lại, cọc hôn sự này là hoàng đế ban, giờ hắn lại muốn hưu thê chắc chắn sẽ gặp không ít phiền toái.
Sau khi cảm ơn hắn, ta quay trở lại viện của mình.
Sáng hôm sau, Tiểu Chiêu nói rằng hắn đã ngồi trong viện chờ ta rất lâu.
Vì ta chưa dậy nên hắn đã đợi ở đó.
Ta tưởng hắn đã làm xong việc cần làm nên vội vàng đến gặp hắn.
Nhìn thấy ta đến, cau mày của hắn dịu đi một chút, nhưng những gì hắn nói không phải là điều ta muốn nghe.
"Miệng vết thương có chút đau, ta muốn nhờ nàng xem."
Ta nghẹn họng, thu lại tươi cười, mời hắn vào phòng.
Sau khi hạ nhân lui ra, hắn không nhanh không chậm cởi xiêm y.
Nước da của hắn trắng nõn, những vết roi đỏ tươi lan khắp lưng, chắc chắn rất đau đớn.
Ta hồi lâu không cử động, hắn quay lại nhìn ta, cho rằng ta không dám tiến tới vì hắn thấy hắn ở trần.
Từ khi sinh ra ở Tô Châu, ta đã gặp vô số đàn ông cởi trần, nhưng không ai tự phụ như hắn.
Hơn nữa, lúc ở An Châu ta cũng không phải chưa từng thấy, ta chỉ cảm khái tình cảm sâu sắc của hắn với Tô Hòa thôi.
Thuốc huynh trưởng đưa cho đã có chỗ dùng tới, sau khi bôi xong thuốc, ta bảo hắn ta về.
Nhưng hắn vẫn không nhanh không chậm mặc quần áo, sau đó hỏi hắn ta khát nước có thể uống một tách trà không.
Ta phải để Tiểu Chiêu đem lên trà nóng.
Hắn nhìn ta, ánh mắt di chuyển xuống cổ ta.
“Khỏi nhanh vậy là tốt rồi.”
Ta gật đầu.
"Nàng ăn cơm chưa?"
Ta lắc đầu.
Ta vừa thức dậy hắn đã đến rồi nào có thời gian để ăn.
“Ta cũng chưa ăn.”
Ta không gật đầu cũng không lắc đầu.
Hắn lại nói:
"Công chúa nói..."
"Điện hạ, mời trở về."
Ta ngắt lời hắn ta, không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện.
Ngày hôm sau, hắn lại đến.
Vẫn để ta bôi thuốc.
Ta cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không đúng nhưng không đúng ở đâu thì không nói rõ được.
Ngày thứ ba, hắn vẫn đến đúng giờ.
Ta dúi thuốc vào tay hắn bảo hắn tìm ai tay chân nhanh nhẹn mà bôi dùm.
Nhưng hắn nói rằng hắn không tin tưởng người khác.
Vì vậy ta đã nhờ Tiểu Chiêu tìm đại phu cho hắn, nhưng đại phu không thấy đâu lại thấy huynh trưởng đến.
Huynh trưởng nói tới đây để chữa trị vết thương cho Thế tử.
Ta như thể được đại ân xá, chuồn lẹ khỏi phòng.
Y thuật của huynh trưởng ta tốt hơn ta rất nhiều nên Kỳ Tẫn Tu không có lý do gì để từ chối cả.
Nửa giờ sau, ta vào bếp lấy đồ ăn, nhìn thấy huynh trưởng mỉm cười như gió xuân, còn Kỳ Tẫn Tu thì lại sắc mặt âm trầm dọa ta hết hồn.
“Ngày mai ta lại tới bôi thuốc cho Thế tử.”
Ta giữ huynh trưởng lại.
Mấy ngày nay, ta bận giải quyết Kỳ Tẫn Tu, không thể ra khỏi nhà đi tới tiệm trà, không biết huynh ấy đã nghĩ ra chủ ý gì.
"Huynh trưởng."
Ta gọi.
"Ta có chuyện muốn nói với huynh."
Kỳ Tẫn Tu im lặng, như đông cứng tại chỗ, chỉ có đôi mắt vẫn không ngừng nhìn hắn huynh muội ta.
Huynh trưởng lắc đầu nói.
"Ta về tiệm trà đẫ, chờ Thế tử giữ lời hứa, mọi việc được giải quyết xong, Tiểu Ngữ có thể từ từ cùng ta nói chuyện."
Bây giờ ta vẫn là Thế tử phi, Huyền Ninh Vương coi trọng mặt mũi nhất, nếu có tin đồn gì về ta và huynh trưởng, nhất định sẽ có phiền phức.
Ta nghĩ huynh ấy cũng lo lắng điều này nên không nói thêm gì nữa.
Sau khi huynh trưởng đi rồi, Kỳ Tẫn Tu vẫn không chịu rời đi.
Không biết từ lúc nào hắn đã ngồi xuống trước chậu hồng trắng, đăm chiêu ngắm nhìn.
Hôm qua ta nhìn thấy chậu hoa vẫn đang còn nụ xanh, hôm nay đã lộ ra cánh hoa trắng một nửa.
Hương hoa như ẩn như hiện thoang thoảng bay quanh, ta ngồi xuống bên cạnh hắn cùng nhau ngắm nhìn.
"A Hòa nói nàng ấy không biết bơi."
Hắn chợt lên tiếng, ta nghiêng đầu nhìn thấy mắt hắn ta hơi đỏ, không dám nhìn thẳng vào ta.
Rốt cuộc hắn vẫn biết điều đó.
Ánh hoàng hôn chiếu lên mặt hắn, hắn hạ giọng xuống như cầu xin ta.
"Ta nợ nàng hai mạng, nàng ở lại đây, ta sẽ từ từ trả nàng, được không?"
Ta không nói gì, cũng không biết phải nói gì.
Tô Hòa lương thiện lại xinh đẹp, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, là đệ nhất tài nữ kinh thành và là đích nữ phủ Thái Úy, nếu là ta, ta cũng sẽ thích Tô Hòa.
Trả ơn cứu mạng ta chỉ là cái cớ.
Hành vi bất thường của hắn những ngày qua chỉ là vì thấy tội lỗi với ta, hoặc có lẽ hắn không thể chấp nhận việc mình đã yêu A Hòa nhiều năm như vậy, chỉ là tìm một người khác để ký gửi tình cảm thôi.
Tóm lại là hắn không nợ ta.
"Ngày đó Điện hạ đã cứu ta ở hồ một lần, Huyền Ninh Vương còn cho ta một tiệm trà, ngươi không nợ ta cái gì cả."
Ta đứng dậy định rời đi thì hắn ta đưa tay chạm vào vạt váy của ta, nhưng đột nhiên lại dừng lại.
Rốt cuộc hắn không ngăn cản ta nữa.
Hắn ta cứ ngồi xổm như vậy, nhìn bông hoa như thể muốn nhìn xuyên qua nó.
Đến bữa tối, Tiểu Chiêu do dự chỉ tay về phía sân, ta nhìn qua cửa sổ thì thấy Kỳ Tẫn Tu vẫn còn ở đó.
Ta lấy một đĩa điểm tâm, đi tới cửa rồi lại quay lại.
Nói hay làm gì cũng vậy, chỉ là thương hại mà thôi không có nghĩa lý gì hết.
Ta quay người lại đóng cửa, không để ý đến hắn nữa.
Không biết hắn đã rời đi lúc nào, từ hôm đó trở đi ta cũng không gặp hắn nữa.
Huynh trưởng đến thay thuốc cho hắn cũng bị khéo léo từ chối.
Mười ngày sau, Sở Vân đem hưu thư tới.
Sau khi nhận được hưu thư, ta định rời đi, nhưng vừa đến cổng viện đã bị Huyền Ninh Vương phi chặn lại.
“Là Tu Nhi có lỗi với con, chờ ta khuyên hắn, con có thể ở lại thêm vài ngày nữa được không?”
"Tô Ngữ chẳng qua chỉ là con gái của một thiếp thất. Con chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường. Vương phi, không cần phải khuyên Điện hạ, tránh mẫu tử hai người sinh hiềm khích. Con là thứ nữ, được gả cho Điện hạ đã là chiếm tiện nghi của hắn rồi. Ngoài ra, con cũng có con đường riêng của mình, có người con muốn chăm sóc."
“Ba ngày, nhiều nhất là ba ngày, coi như là vì người mẫu thân này được không.”
Vương phi nắm lấy tay ta nói một cách chân thành.
"Mặc kệ kết quả thế nào, chỉ cần con và Tu Nhi sau ba ngày không đổi ý, mẫu phi sẽ để con đi."
Không ai trong chúng ta sẽ thay đổi ý kiến.
Nếu chỉ ở lại ba ngày có thể khiến Vương phi từ bỏ ý định ta cũng không có gì thiệt.
Nghĩ kỹ, ta quyết định ở lại.
Ta sai người đưa tin báo cho huynh trưởng, huynh ấy cũng đã đồng ý.
Hai ngày sau, Tiểu Chiêu đột nhiên nói Kỳ Tẫn Tu bị bệnh.
Căn bệnh cũ mắc phải ở An Châu lại tái phát, hắn nôn ra máu khắp sàn nhà, Vương phi đã triệu nhiều đại phu nhưng không có chuyển biến tốt, thậm chí còn kinh động đến cả trong cung.
Khi thái y đến khám xong liền nói rằng Thế tử không còn sống được bao lâu nữa, nhiều nhất chỉ có thể gắng gượng thêm nửa năm.
Ta biết hắn bị bệnh nhưng không nghĩ hắn bị bệnh nặng tới vậy.
Có thể huynh trưởng sẽ có cách gì đó, ban đêm ta trèo tường rời khỏi phủ để đến tiệm trà.
Tuy nhiên vừa lúc giữa đường ta lại va phải huynh trưởng.
“Tối nay chúng ta sẽ rời đi.”
Trên xe ngựa, huynh trưởng ta vuốt tóc cho ta.
"Không được, Thế tử bị bệnh. Huynh trưởng, huynh đi xem hắn một chút được không."
Suy cho cùng thì đó là do trình độ y thuật của ta nên ta không thể bỏ qua được.
Huynh trưởng ủ ấm đôi tay lạnh buốt vì đi trong gió lạnh của ta, ánh đèn trong xe chiếu vào mặt huynh ấy, vậy mà ta lại thấy được một tia lạnh thấu xương.
“Hôm bôi thuốc cho hắn, ta đã kiểm tra mạch đập rồi. Hắn không chết được đâu… ta e rằng hắn chỉ đang diến khổ nhục kế mà thôi.”
Ta sửng sốt, thật sao?
Bọn họ gạt ta cũng đâu được lợi gì?
"Nhưng... Đừng nói đến hành lý của muội, Tiểu Chiêu còn ở trong phủ, muội muốn mang nàng theo."
Ta đã hứa với Vương phi sẽ ở lại ba ngày, chỉ còn một ngày ta đã bỏ đi Tiểu Chiêu làm sao ăn nói được.
Huynh trưởng dừng một chút, "Được, tùy muội."
Lúc ta trở lại phủ, huynh ấy chờ ở bên ngoài tường, ta trèo trở lại tìm Tiểu Chiêu.
Tiểu Chiêu đang tưới hoa hồng trắng cho ta ngoài sân, thấy ta về liền làm rơi đồ đang cầm vội chạy tới.
"Tiểu thư, Sở thị vệ vừa rồi tới đây, người có muốn đi gặp Thế tử không?"
Ta kéo nàng ấy về phía phòng, nói:
"Tiểu Chiêu, tối nay chúng ta sẽ xuất phát, ngươi nhanh chóng thu dọn hành lý đi."
Tiểu Chiêu không hề nghi vấn, cũng không hỏi gì nhiều im lặng theo ta vào phòng.
Đồ đạc đã thu dọn từ lâu rồi, ta và Tiểu Chiêu không có nhiều hành lý, thứ quan trọng nhất chính là hộp bảo bối của ta.
Ta tắt đèn trong phòng, vừa mở cửa ra chân ta dừng lại tại chỗ.
Ngoài nhà có một nhóm người quỳ gối, có nam có nữ, Sở Vân là người dẫn đầu.
"Thế tử phi, xin người hãy đến thăm Thế tử."
Nói xong, hắn dập đầu ba cái thật mạnh.
Ta cả kinh không nói nên lời, không hiểu tại sao họ lại như vậy.
“Thế tử không ăn không uống, thời gian của ngài ấy không còn nhiều, Thế tử phi, xin người hãy đến gặp ngài ấy.”
Khổ nhục kế diễn hay lắm!
“Người mà Thế tử tâm tâm niệm niệm không phải là ta, ta cũng không còn là thê tử của Thế tử nữa. Mọi người xin hãy quay về đi.”
Sở Vân ngẩng đầu nhìn ta, khàn giọng nói: "Không phải, người trong lòng Thế tử là người, chính là người..."
Ta lạnh lùng nhìn đám người, cảm thấy thật buồn cười nên thực sự đã cười lớn.
Dù họ muốn làm gì thì cũng không cần mất công bịa ra câu chuyện nực cười như vậy.
Ta dùng sức đóng cửa lại, Tiểu Chiêu phía sau do dự không dám nói, nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng.
Ta mang Tiểu Chiêu ra ngoài cửa sổ, dưới bức tường cao, Tiểu Chiêu giẫm lên vai ta, trèo ra ngoài trước.
Khi ta quay lại, huynh trưởng ta đã đưa tay ra và đỡ lấy ta.
"Huynh trưởng, hắn..."
Sau khi lên xe ngựa, nhìn phủ đệ sáng rực đèn đuốc cùng với tiếng ồn ào đang dần xa dần, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Huynh trưởng lắc đầu nói: “Trên danh nghĩa muội là nữ nhi của Thái Úy, chỉ sợ khổ nhục kế này cũng không phải vị Thế tử kia nghĩ ra.”
Ta chợt nghĩ đến Lý Mạc, trong lòng hiểu ra điều gì đó.
Huynh trưởng ta và ta tặng bà rất nhiều thuốc bổ, rảnh rỗi liền đến thăm bà ấy.
Vương phi luôn nắm tay ta nhưng không nói gì, thỉnh thoảng chỉ thở dài.
Huynh trưởng ta chuyển đến tiệm trà để giải quyết công việc, ta định quay lại Tô Châu nên đương nhiên phải lập một kế hoạch vẹn toàn, không thể không quản chuyện ở kinh thành.
Kỳ Tẫn Tu đã đi được hai tháng.
Ngày hắn trở về, Huyền Ninh Vương bắt hắn quỳ ở chính điện, quất hắn ba mươi roi.
Hắn không nói một lời, đôi mắt đỏ hoe không chịu thừa nhận sai lầm của mình.
Buổi tối ta đến gặp hắn.
Trên tay cầm sợi dây màu đỏ, hắn đứng thẳng tắp trước cửa sổ, chìm trong suy nghĩ.
A Hòa rốt cuộc đã không quay lại.
Hắn nói rằng A Hòa đã yêu một nam nhân trong giang hồ, họ đã ước định chung thân, ít ngày nữa là thành thân.
Ta không phải là người có tài ăn nói, cũng không biết phải nói gì để an ủi hắn.
Suy nghĩ một lúc, ta đưa tay lấy một miếng bánh quế thơm ngọt đặt vào tay hắn.
Nếu cảm thấy cay đắng, ăn thứ gì đó ngọt ngào có thể khiến ngươi cảm thấy dễ chịu hơn.
Sau khi cắn một miếng, hắn nhìn ta rồi đưa sợi dây màu đỏ cho ta.
"Cái này cho nàng."
Ta ngẩn ra, không nhận.
Ý nghĩa của sợi dây đỏ thì ai cũng biết, hắn không thể đưa cho A Hòa nên đưa cho ta sao?
Hắn cứ cầm sợi dây như vậy, cố nở nụ cười trông chẳng đẹp chút nào.
Ta cúi đầu xuống thở dài.
"Điện hạ, ta không phải là người thay thế bất cứ ai."
Hắn sửng sốt một lúc, như không ngờ ta lại nói ra điều này, hắn nắm chặt sợi dây màu đỏ trong tay và giải thích:
“Ý ta không phải vậy.”
Ta quay lưng lại với hắn và nói:
"Điện hạ, xin hãy giữ lời hứa và đưa cho ta hưu thư càng sớm càng tốt."
Hắn ta cười khổ, chán nản rút tay lại: “Chuyện đó nàng đã biết rồi sao.”
Những chiếc lá rơi bị gió thổi bay, quay vài vòng rồi rơi nhẹ xuống chân ta.
Hắn ta đóng cửa sổ lại, cau mày như thể vì vết thương quá đau.
Ta đợi một lúc lâu trước khi hắn tiếp tục.
"Mối quan hệ của nàng với Tống đại phu là gì?"
Ta đáp: “Huynh muội.”
Hắn ta hỏi lại.
"Huynh muội ruột?"
Ta đã kiên nhẫn giải thích với hắn.
"Huynh ấy được mẫu thân ta nhận nuôi."
Hắn ta gật đầu, ngập ngừng hỏi: “Nàng... thích hắn à?”
Lần cuối cùng ta nghe câu này là từ huynh trưởng ta.
Với ta huynh trưởng quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Đương nhiên là ta thích, thích hơn bất cứ thứ gì khác, nhưng ta không muốn nói cho hắn biết.
"Đây là chuyện giữa ta và huynh ấy, không cần phải báo cáo với điện hạ."
Lời vừa nói ra, căn phòng lại rơi vào im lặng.
Không biết có phải là do ảo giác của ta hay không, nhưng ta luôn cảm thấy Kỳ Tẫn Tu đã thay đổi.
Đôi mắt hắn ta như một vũng nước đọng, tối tăm và sâu thẳm, không gợn sóng.
Sau một lúc lâu, cuối cùng hắn ta cũng lên tiếng.
"Hưu thê là chuyện lớn, nàng về trước đi, ta sẽ cho nàng một câu trả lời."
Nghĩ đi nghĩ lại, cọc hôn sự này là hoàng đế ban, giờ hắn lại muốn hưu thê chắc chắn sẽ gặp không ít phiền toái.
Sau khi cảm ơn hắn, ta quay trở lại viện của mình.
Sáng hôm sau, Tiểu Chiêu nói rằng hắn đã ngồi trong viện chờ ta rất lâu.
Vì ta chưa dậy nên hắn đã đợi ở đó.
Ta tưởng hắn đã làm xong việc cần làm nên vội vàng đến gặp hắn.
Nhìn thấy ta đến, cau mày của hắn dịu đi một chút, nhưng những gì hắn nói không phải là điều ta muốn nghe.
"Miệng vết thương có chút đau, ta muốn nhờ nàng xem."
Ta nghẹn họng, thu lại tươi cười, mời hắn vào phòng.
Sau khi hạ nhân lui ra, hắn không nhanh không chậm cởi xiêm y.
Nước da của hắn trắng nõn, những vết roi đỏ tươi lan khắp lưng, chắc chắn rất đau đớn.
Ta hồi lâu không cử động, hắn quay lại nhìn ta, cho rằng ta không dám tiến tới vì hắn thấy hắn ở trần.
Từ khi sinh ra ở Tô Châu, ta đã gặp vô số đàn ông cởi trần, nhưng không ai tự phụ như hắn.
Hơn nữa, lúc ở An Châu ta cũng không phải chưa từng thấy, ta chỉ cảm khái tình cảm sâu sắc của hắn với Tô Hòa thôi.
Thuốc huynh trưởng đưa cho đã có chỗ dùng tới, sau khi bôi xong thuốc, ta bảo hắn ta về.
Nhưng hắn vẫn không nhanh không chậm mặc quần áo, sau đó hỏi hắn ta khát nước có thể uống một tách trà không.
Ta phải để Tiểu Chiêu đem lên trà nóng.
Hắn nhìn ta, ánh mắt di chuyển xuống cổ ta.
“Khỏi nhanh vậy là tốt rồi.”
Ta gật đầu.
"Nàng ăn cơm chưa?"
Ta lắc đầu.
Ta vừa thức dậy hắn đã đến rồi nào có thời gian để ăn.
“Ta cũng chưa ăn.”
Ta không gật đầu cũng không lắc đầu.
Hắn lại nói:
"Công chúa nói..."
"Điện hạ, mời trở về."
Ta ngắt lời hắn ta, không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện.
Ngày hôm sau, hắn lại đến.
Vẫn để ta bôi thuốc.
Ta cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không đúng nhưng không đúng ở đâu thì không nói rõ được.
Ngày thứ ba, hắn vẫn đến đúng giờ.
Ta dúi thuốc vào tay hắn bảo hắn tìm ai tay chân nhanh nhẹn mà bôi dùm.
Nhưng hắn nói rằng hắn không tin tưởng người khác.
Vì vậy ta đã nhờ Tiểu Chiêu tìm đại phu cho hắn, nhưng đại phu không thấy đâu lại thấy huynh trưởng đến.
Huynh trưởng nói tới đây để chữa trị vết thương cho Thế tử.
Ta như thể được đại ân xá, chuồn lẹ khỏi phòng.
Y thuật của huynh trưởng ta tốt hơn ta rất nhiều nên Kỳ Tẫn Tu không có lý do gì để từ chối cả.
Nửa giờ sau, ta vào bếp lấy đồ ăn, nhìn thấy huynh trưởng mỉm cười như gió xuân, còn Kỳ Tẫn Tu thì lại sắc mặt âm trầm dọa ta hết hồn.
“Ngày mai ta lại tới bôi thuốc cho Thế tử.”
Ta giữ huynh trưởng lại.
Mấy ngày nay, ta bận giải quyết Kỳ Tẫn Tu, không thể ra khỏi nhà đi tới tiệm trà, không biết huynh ấy đã nghĩ ra chủ ý gì.
"Huynh trưởng."
Ta gọi.
"Ta có chuyện muốn nói với huynh."
Kỳ Tẫn Tu im lặng, như đông cứng tại chỗ, chỉ có đôi mắt vẫn không ngừng nhìn hắn huynh muội ta.
Huynh trưởng lắc đầu nói.
"Ta về tiệm trà đẫ, chờ Thế tử giữ lời hứa, mọi việc được giải quyết xong, Tiểu Ngữ có thể từ từ cùng ta nói chuyện."
Bây giờ ta vẫn là Thế tử phi, Huyền Ninh Vương coi trọng mặt mũi nhất, nếu có tin đồn gì về ta và huynh trưởng, nhất định sẽ có phiền phức.
Ta nghĩ huynh ấy cũng lo lắng điều này nên không nói thêm gì nữa.
Sau khi huynh trưởng đi rồi, Kỳ Tẫn Tu vẫn không chịu rời đi.
Không biết từ lúc nào hắn đã ngồi xuống trước chậu hồng trắng, đăm chiêu ngắm nhìn.
Hôm qua ta nhìn thấy chậu hoa vẫn đang còn nụ xanh, hôm nay đã lộ ra cánh hoa trắng một nửa.
Hương hoa như ẩn như hiện thoang thoảng bay quanh, ta ngồi xuống bên cạnh hắn cùng nhau ngắm nhìn.
"A Hòa nói nàng ấy không biết bơi."
Hắn chợt lên tiếng, ta nghiêng đầu nhìn thấy mắt hắn ta hơi đỏ, không dám nhìn thẳng vào ta.
Rốt cuộc hắn vẫn biết điều đó.
Ánh hoàng hôn chiếu lên mặt hắn, hắn hạ giọng xuống như cầu xin ta.
"Ta nợ nàng hai mạng, nàng ở lại đây, ta sẽ từ từ trả nàng, được không?"
Ta không nói gì, cũng không biết phải nói gì.
Tô Hòa lương thiện lại xinh đẹp, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, là đệ nhất tài nữ kinh thành và là đích nữ phủ Thái Úy, nếu là ta, ta cũng sẽ thích Tô Hòa.
Trả ơn cứu mạng ta chỉ là cái cớ.
Hành vi bất thường của hắn những ngày qua chỉ là vì thấy tội lỗi với ta, hoặc có lẽ hắn không thể chấp nhận việc mình đã yêu A Hòa nhiều năm như vậy, chỉ là tìm một người khác để ký gửi tình cảm thôi.
Tóm lại là hắn không nợ ta.
"Ngày đó Điện hạ đã cứu ta ở hồ một lần, Huyền Ninh Vương còn cho ta một tiệm trà, ngươi không nợ ta cái gì cả."
Ta đứng dậy định rời đi thì hắn ta đưa tay chạm vào vạt váy của ta, nhưng đột nhiên lại dừng lại.
Rốt cuộc hắn không ngăn cản ta nữa.
Hắn ta cứ ngồi xổm như vậy, nhìn bông hoa như thể muốn nhìn xuyên qua nó.
Đến bữa tối, Tiểu Chiêu do dự chỉ tay về phía sân, ta nhìn qua cửa sổ thì thấy Kỳ Tẫn Tu vẫn còn ở đó.
Ta lấy một đĩa điểm tâm, đi tới cửa rồi lại quay lại.
Nói hay làm gì cũng vậy, chỉ là thương hại mà thôi không có nghĩa lý gì hết.
Ta quay người lại đóng cửa, không để ý đến hắn nữa.
Không biết hắn đã rời đi lúc nào, từ hôm đó trở đi ta cũng không gặp hắn nữa.
Huynh trưởng đến thay thuốc cho hắn cũng bị khéo léo từ chối.
Mười ngày sau, Sở Vân đem hưu thư tới.
Sau khi nhận được hưu thư, ta định rời đi, nhưng vừa đến cổng viện đã bị Huyền Ninh Vương phi chặn lại.
“Là Tu Nhi có lỗi với con, chờ ta khuyên hắn, con có thể ở lại thêm vài ngày nữa được không?”
"Tô Ngữ chẳng qua chỉ là con gái của một thiếp thất. Con chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường. Vương phi, không cần phải khuyên Điện hạ, tránh mẫu tử hai người sinh hiềm khích. Con là thứ nữ, được gả cho Điện hạ đã là chiếm tiện nghi của hắn rồi. Ngoài ra, con cũng có con đường riêng của mình, có người con muốn chăm sóc."
“Ba ngày, nhiều nhất là ba ngày, coi như là vì người mẫu thân này được không.”
Vương phi nắm lấy tay ta nói một cách chân thành.
"Mặc kệ kết quả thế nào, chỉ cần con và Tu Nhi sau ba ngày không đổi ý, mẫu phi sẽ để con đi."
Không ai trong chúng ta sẽ thay đổi ý kiến.
Nếu chỉ ở lại ba ngày có thể khiến Vương phi từ bỏ ý định ta cũng không có gì thiệt.
Nghĩ kỹ, ta quyết định ở lại.
Ta sai người đưa tin báo cho huynh trưởng, huynh ấy cũng đã đồng ý.
Hai ngày sau, Tiểu Chiêu đột nhiên nói Kỳ Tẫn Tu bị bệnh.
Căn bệnh cũ mắc phải ở An Châu lại tái phát, hắn nôn ra máu khắp sàn nhà, Vương phi đã triệu nhiều đại phu nhưng không có chuyển biến tốt, thậm chí còn kinh động đến cả trong cung.
Khi thái y đến khám xong liền nói rằng Thế tử không còn sống được bao lâu nữa, nhiều nhất chỉ có thể gắng gượng thêm nửa năm.
Ta biết hắn bị bệnh nhưng không nghĩ hắn bị bệnh nặng tới vậy.
Có thể huynh trưởng sẽ có cách gì đó, ban đêm ta trèo tường rời khỏi phủ để đến tiệm trà.
Tuy nhiên vừa lúc giữa đường ta lại va phải huynh trưởng.
“Tối nay chúng ta sẽ rời đi.”
Trên xe ngựa, huynh trưởng ta vuốt tóc cho ta.
"Không được, Thế tử bị bệnh. Huynh trưởng, huynh đi xem hắn một chút được không."
Suy cho cùng thì đó là do trình độ y thuật của ta nên ta không thể bỏ qua được.
Huynh trưởng ủ ấm đôi tay lạnh buốt vì đi trong gió lạnh của ta, ánh đèn trong xe chiếu vào mặt huynh ấy, vậy mà ta lại thấy được một tia lạnh thấu xương.
“Hôm bôi thuốc cho hắn, ta đã kiểm tra mạch đập rồi. Hắn không chết được đâu… ta e rằng hắn chỉ đang diến khổ nhục kế mà thôi.”
Ta sửng sốt, thật sao?
Bọn họ gạt ta cũng đâu được lợi gì?
"Nhưng... Đừng nói đến hành lý của muội, Tiểu Chiêu còn ở trong phủ, muội muốn mang nàng theo."
Ta đã hứa với Vương phi sẽ ở lại ba ngày, chỉ còn một ngày ta đã bỏ đi Tiểu Chiêu làm sao ăn nói được.
Huynh trưởng dừng một chút, "Được, tùy muội."
Lúc ta trở lại phủ, huynh ấy chờ ở bên ngoài tường, ta trèo trở lại tìm Tiểu Chiêu.
Tiểu Chiêu đang tưới hoa hồng trắng cho ta ngoài sân, thấy ta về liền làm rơi đồ đang cầm vội chạy tới.
"Tiểu thư, Sở thị vệ vừa rồi tới đây, người có muốn đi gặp Thế tử không?"
Ta kéo nàng ấy về phía phòng, nói:
"Tiểu Chiêu, tối nay chúng ta sẽ xuất phát, ngươi nhanh chóng thu dọn hành lý đi."
Tiểu Chiêu không hề nghi vấn, cũng không hỏi gì nhiều im lặng theo ta vào phòng.
Đồ đạc đã thu dọn từ lâu rồi, ta và Tiểu Chiêu không có nhiều hành lý, thứ quan trọng nhất chính là hộp bảo bối của ta.
Ta tắt đèn trong phòng, vừa mở cửa ra chân ta dừng lại tại chỗ.
Ngoài nhà có một nhóm người quỳ gối, có nam có nữ, Sở Vân là người dẫn đầu.
"Thế tử phi, xin người hãy đến thăm Thế tử."
Nói xong, hắn dập đầu ba cái thật mạnh.
Ta cả kinh không nói nên lời, không hiểu tại sao họ lại như vậy.
“Thế tử không ăn không uống, thời gian của ngài ấy không còn nhiều, Thế tử phi, xin người hãy đến gặp ngài ấy.”
Khổ nhục kế diễn hay lắm!
“Người mà Thế tử tâm tâm niệm niệm không phải là ta, ta cũng không còn là thê tử của Thế tử nữa. Mọi người xin hãy quay về đi.”
Sở Vân ngẩng đầu nhìn ta, khàn giọng nói: "Không phải, người trong lòng Thế tử là người, chính là người..."
Ta lạnh lùng nhìn đám người, cảm thấy thật buồn cười nên thực sự đã cười lớn.
Dù họ muốn làm gì thì cũng không cần mất công bịa ra câu chuyện nực cười như vậy.
Ta dùng sức đóng cửa lại, Tiểu Chiêu phía sau do dự không dám nói, nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng.
Ta mang Tiểu Chiêu ra ngoài cửa sổ, dưới bức tường cao, Tiểu Chiêu giẫm lên vai ta, trèo ra ngoài trước.
Khi ta quay lại, huynh trưởng ta đã đưa tay ra và đỡ lấy ta.
"Huynh trưởng, hắn..."
Sau khi lên xe ngựa, nhìn phủ đệ sáng rực đèn đuốc cùng với tiếng ồn ào đang dần xa dần, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Huynh trưởng lắc đầu nói: “Trên danh nghĩa muội là nữ nhi của Thái Úy, chỉ sợ khổ nhục kế này cũng không phải vị Thế tử kia nghĩ ra.”
Ta chợt nghĩ đến Lý Mạc, trong lòng hiểu ra điều gì đó.