Chương 5 - Tô Ngữ An
Đây là lần thứ hai ta đến viện của Kỳ Tẫn Tu, lần đầu tiên là vào ngày cưới của ta.
Thay xiêm y xong, thái y tới đây gấp rút vẻ mặt đầy mệt mỏi.
Công chúa bị kinh hãi nhưng nhất quyết ở lại chờ thái ý khám cho ta xong rồi mới rời đi.
Vương phi và vương gia muộn một chút mới đến cùng nhau. Huyền Ninh vương trước giờ không thèm đếm xỉa nhìn ta lấy một cái, nhưng hôm nay ánh mắt lại ôn hòa hơn rất nhiều.
"Ngươi đã cứu được Tu Nhi, cũng đã cứu được Công chúa, ta nên thưởng cho ngươi."
Huyền Ninh Vương không giận mà vẫn uy, ánh mắt sắc bén linh hoạt, ta không dám nhìn ông, chỉ cúi đầu lắng nghe.
"Tu nhi nói ngươi thích ở trà quán, từ nay trà quán sẽ đứng tên ngươi, ngươi toàn quyền quyết định."
Huyền Ninh Vương có ý tặng trà quán cho ta.
Ta choáng váng một lúc lâu không thể hoàn hồn lại được.
Tiệm trà của phủ Huyền Ninh Vương cung cấp trà cho hơn phân nửa Kỳ Quốc, thu hoạch hàng năm là một số bạc mà trước đây ta chưa từng thấy.
"A Ngữ, Phụ vương đã tặng thì con cứ nhận lấy đi."
Vương phi hẳn nghĩ ta không muốn nhận nên cố gắng thuyết phục một chút.
Ta vội vàng tạ ơn, gần như tràn ngập niềm vui sướng, tim đập loạn xạ.
Điều này giống như việc từ một người nghèo không có gì trở thành phú hòa chỉ trong chớp mắt.
Sau khi tiễn Huyền Ninh Vương và Vương phi, ta quay lại bắt gặp ánh mắt phức tạp của Kỳ Tẫn Tu.
Ta cố gắng nhịn cười, xấu hổ ho hai tiếng.
"Ta chưa bao giờ thiếu cơm ăn áo mặc cho nàng, chỉ là một cái tiệm trà mà thôi, sao có thể khiến ngươi vui vẻ như vậy?"
Hắn chưa bao giờ đối xử khắc nghiệt với ta, thậm chí còn luôn nhờ người đưa ta một ít chấu báu trang sức, nhưng những thứ này không tốt bằng tiệm trà.
Có tiệm trà này, ta có lòng tin, tương lai cho dù có bị đuổi ra khỏi phủ cũng không sợ chết đói ngoài đường.
Kỳ Tẫn Tu đương nhiên không hiểu ta đang nghĩ gì, ta cũng không tiện nhiều lời với hắn, chỉ vội vàng ứng phó nói vài câu rồi quay về viện của mình.
"A Hòa dạy nàng bơi sao?"
Khi một chân của ta đã bước ra khỏi viện, Kỳ Tẫn Tu ở phía sau ta đột nhiên lên tiếng.
Không hề nhìn lại hay dừng bước, ta mỉm cười nói với hắn: "Ừ."
Hắn cũng không hỏi thêm nữa, đã đến lúc hắn ta phải tin vào điều đó.
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ, làm sao Tô Hòa, một nữ tử đã ở kinh thành hơn mười năm lại có thể biết bơi?
Và ta sinh ra ở Tô Châu, nơi đâu đâu cũng có sông hồ.
Kỳ Tẫn Tu hỏi vậy ta đương nhiên hiểu hắn có ý gì.
Lần đầu tiên đến Phủ Thái Úy, ta đã cứu một thiếu niên bị rơi xuống nước khi đi ngang qua ngoại ô kinh thành. Hắn hỏi ta là nữ nhi nhà ai, nghĩ đến thân phận tương lai của mình, ta nói cho hắn biết. Ta nói với hắn rằng ta là nữ nhi của Thái úy đại nhân.
Khi ta trở lại viện, Tiểu Chiêu đang cất đồ trang sức vào hộp cho ta với đôi mắt đỏ hoe.
Nha đầu này hẳn đang lo lắng cho ta. Tiểu Chiêu và ta giữa đường mới nên duyên chủ tớ, nhưng nàng ấy đối xử với ta rất chân thành, ta vô cùng cảm kích.
“Tiểu Chiêu, thích gì thì cứ lấy đi.”
Ngày thường ta không thưởng cho nàng ấy, nhưng bây giờ ta có tiệm trà nên ta có thể chi tiêu hào phóng hơn.
Mặc dù nó hơi giống nhà giàu mới nổi nhưng cảm giác này thực sự rất tuyệt.
Tiểu Chiêu lau nước mắt, bối rối nhìn ta.
“Thế tử phi, người rơi xuống hồ nước đầu óc bị hỏng hay sao?”
Ta……
Thôi, quên đi.
Ta lấy vài chiếc trâm cài xinh xắn và nhét vào tay nàng ấy.
“Từ giờ trở đi, chủ tử của ngươi, ta sẽ là đại gia, ngươi không cần phải tằn tiện như vậy nữa.”
Tiểu Chiêu vẫn không hiểu tại sao.
Thế là ta kể cho nàng ấy nghe về tiệm trà. Lúc đầu thì cười, sau đó lại khóc.
Ta vội ôm nàng ấy vào lòng, không biết phải an ủi thế nào.
Sau khi khóc đủ rồi mới thút tha thút thít bắt đầu xem xét vết thương của ta.
“Thế tử phi, thế này có để lại sẹo không?”
Ba vết xước kéo dài từ cằm đến xương quai xanh. Trừ cố ý che đi, nếu không nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấy được.
"Không sao đâu, một vết sẹo đổi lấy một tiệm trà rất đáng."
Tiểu Chiêu nghe xong lại thở dài.
"Đúng rồi, Thế tử phi, nô tỳ đã hỏi Sở thị vệ, tuy rằng hắn không biết tên đầy đủ củ Tống đại phu nhưng khi hắn trở về đã nhìn thấy ngài ấy ở cổng thành. Y thuật của ngài ấy tốt như vậy, ngày mai người đi tìm gặp xem, tiện thể để ngài ấy xem vết thương của người "
“Được, ngày mai ta sẽ đi cùng ngươi.”
Những ngày ở An Châu, ta luôn sợ Kỳ Tẫn Tu sẽ xảy ra chuyện gì đó, không nghĩ kỹ càng, bây giờ nghĩ lại, dù có phải như ta đoán hay không, ta cũng phải xác định một phen.
Ngày hôm sau, ta và Tiểu Chiêu đến tiệm trà. Lý Mạc nhận được tin từ sớm nên cũng đến nghênh đón chúng ta.
"Thế tử phi đã thu được rất nhiều điều từ chuyến đi này."
Sau một thời gian không gặp, sắc mặt Lý Mạc có vẻ hơi ưu sầu.
"Đừng cười ta."
Sau khi xuống xe đi lên trên lầu, ngửi được mùi trà thơm, trái tim bồn chồn của ta cũng bình tĩnh lại.
"Thế tử phi."
Lý Mạc từ phía sau gọi ta.
Ta nhìn lại hắn, thấy vẻ mặt hắn có vẻ buồn bã, như thể hắn đang suy nghĩ điều gì đó.
“Ta được cử đi trông coi tiệm trà ở Châu thành, hôm nay ta đến đây để từ biệt Thế tử phi.”
Ta chưa từng nghe đến điều này, nhưng hắn có vẻ như không muốn đi.
"Nếu ngươi không muốn đi, ta có thể đưa ngươi trở về."
Hắn khẽ cười, lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
"Không cần phiền tới người, Vương gia đích thân sai ta đi."
Huyền Ninh Vương đích thân.
Điều đó có nghĩa là hắn không tự muốn đến đó mà bị bắt đi một cách có chủ đích.
Chúng ta ở cùng một quán trà, ta thân thiết với hắn quá mức, cuối cùng tin tức cũng truyền đến tai người trong phủ.
Là ta sai.
"Nếu ngươi ở đó không vui, ta sẽ nghĩ cách đưa ngươi trở về."
Nói xong, Lý Mạc không còn u sầu, biến thành một nụ cười không rõ hàm ý.
"Thế tử phi, người sẽ quên ta sao?"
"Tất nhiên là không. Ngươi và ta sẽ luôn là bằng hữu."
Hắn là bằng hữu đầu tiên của ta ở kinh thành. Chắc chắn ta sẽ không bao giờ quên hắn.
"Được."
Hắn gật đầu, sau đó giương mắt nhìn về phía đình ở xa xa.
“Ta để lại một phong thư cho Thế tử phi, người đọc nó xong có lẽ sẽ rõ một số điều.”
Ta thở dài rồi từ biệt. Hắn tiêu sái rời đi, ta lại cảm thấy có chút buồn bã.
Từ nay về sau người có thể nói chuyện với ta lại ít đi một người.
Sau khi Lý Mạc rời đi, ta ở lại một canh giờ, sau đó ta và Tiểu Chiêu rời khỏi quán trà, đi thẳng vào trong thành.
Kế tiếp, phải tìm Tống đại phu.
Đi từ phía bắc thành đến phía nam thành, ta hỏi khắp nơi nhưng không tìm thấy dấu vết nào của hắn. Khi mặt trời lặn, ta và Tiểu Chiêu không thể không hồi phủ.
Vừa bước vào phủ đã có người đợi ta, vừa nhìn thấy ta liền bước tới.
"Thế tử phi, có một công tử họ Tống đến gặp Thế tử. Thế tử không có ở đây, ngài có thể đi xem được không?"
Kỳ Tẫn Tu không có ở trong phủ, người hầu nói hắn vào cung gặp Công chúa.
Vương phi không muốn rắc rối nên cũng không ra mặt tiếp đãi.
Vương gia thì càng khỏi phải nhắc đến, ông ngày đêm bận rộn chuyện triều đình nào có thời giờ để gặp gỡ một thường dân.
Nếu Sở Vân không nhận ra hắn, chỉ sợ hắn còn không bước được chân vào Vương phủ.
Thế là việc này liền rơi xuống đầu ta.
Không để ý tới ánh mắt của người khác, ta vén váy chạy vào trong, Tiểu Chiêu cũng nhanh nhẹn chạy theo sau.
"Tống đại phu!"
Trong đại sảnh, Tiểu Chiêu vui mừng hét lên.
Hắn ngước mắt lên đáp lại, đầu tiên nhìn Tiểu Chiêu, sau đó quay lại nhìn ta.
Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở của ta như ngừng lại.
Y phục trắng như tuyết, như làn gió nhẹ lại như trăng sáng không thể chạm tới.
Dáng người cao lớn khoác áo choàng màu xanh lục, vai rộng eo thon. Nho nhã vô song, đưa đôi mắt gợn sóng nhìn ta, sững sờ một lúc rồi dần dần hữu ý trong suốt như pha lê.
"Ngươi là……"
Ta thử gọi cũng là để xác nhận.
"Huynh trưởng?"
Ta nghẹn ngào gọi hắn, liên tục gật đầu.
Hốc mắt ta nóng bừng, tay chân như mất hết sức lực, toàn bộ đều đổ về tim.
Huynh ấy là Tống Tri Ngôn, đứa trẻ được mẫu thân ta nhận nuôi, là huynh trưởng cùng ta lớn lên từ bé.
Năm mẫu thân ta mất, Tô Châu có lũ lụt, ta được cứu nhưng hắn ta trai ta lại bị lũ cuốn trôi.
Mọi người đều nói huynh trưởng đã chết.
Ta muốn đi tìm hắn nhưng người mà mẹ ta tin tưởng đã đánh ta bất tỉnh, khi tỉnh dậy ta đã ở cách xa Tô Châu hàng trăm dặm.
Sau đó ta nhờ người đi tìm hắn nhưng tất cả đều nói hắn đã chết.
Ta cũng thực sự tin vào điều đó.
Ta còn nghĩ, trên đời này ta không bao giờ còn có thể gặp lại huynh trường nữa.
Ta đi ngang qua An Châu, nếu huynh trưởng ta không kiên trì tìm kiếm ta, có lẽ kiếp này không có tái ngộ.
Huynh ấy đứng dậy khỏi chỗ ngồi, mỗi bước đi đều mang xua đi sự xa cách bao năm.
Đưa ra tay thon dài của mình, ta ngã vào vòng tay huynh ấy.
"Tiểu Ngữ, ca ca đến muộn, xin lỗi."
Huynh ấy nói thật nhẹ nhàng nhưng lại ôm ta thật chặt.
Mũi ta trở nên chua xót, nước mắt trào ra.
Rõ ràng là ta bỏ chạy, rõ ràng là ta đã rời bỏ huynh ấy để đến sống một cuộc sống sung túc ở kinh thành, nhưng huynh ấy vẫn cảm thấy đó là lỗi của mình.
"Ngoan, Tiểu Ngữ, đừng khóc nữa, trông không đẹp chút nào."
Huynh ấy thả ta ra, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta.
Dù mắt huynh ấy cũng đỏ hoe nhưng huynh ấy vẫn mỉm cười an ủi ta.
Huynh trưởng giờ cao lớn hơn, lớn lên bộ dáng càng đẹp hơn so với hồi trước, cũng ôn nhu hơn rất nhiều.
Trước đây, khi thấy ta khóc, huynh ấy sẽ nhét thẳng viên kẹo trên tay vào miệng ta để chặn không cho ta phát ra tiếng khóc, không dịu nhàng như bây giờ.
"Sao lại bị thương?"
Ta đã che vết thương ở cổ rất kỹ nhưng huynh ấy vẫn phát hiện ra.
Ta kể cho huynh ấy nghe chuyện ngày hôm qua, nghe ta nói đổi vết thương lấy quán trà, huynh ấy vừa giận vừa buồn cười.
Vừa dứt lời thì có người từ bên ngoài bước vào.
Tiểu Chiêu vội vàng kéo ta sang một bên, giữ khoảng cách với huynh trưởng mình.
"Tống đại phu."
Kỳ Tẫn Tu không để ý đến ta mà ra hiệu cho huynh trưởng ngồi xuống.
"Ta đã bẩm báo với bệ hạ tất cả những gì ngươi đã làm ở An Châu. Bệ hạ rất tán dương ngươi. Ngươi có bằng lòng vào cung làm thái y không?"
Hai người một hắc một bạch mỗi người một câu trò chuyện qua lại.
"Đa tạ Bệ hạ cùng Thế tử đã đánh giá cao. Ta tới đây chỉ là để tìm người, cũng không có dự định gì khác."
Kỳ Tẫn Tu nhấp một ngụm trà, khẽ gật đầu, cũng không ép buộc.
Hắn ta lại hỏi: “Đã tìm được người chưa?”
Người huynh trưởng nhẹ nhàng cười, trả lời.
"Ta đã tìm được nàng ấy, nhưng không biết liệu nàng ấy có chịu đi cùng ta hay không."
Ta ở một bên không dám gây ra tiếng động.
Ta đã là Thế tử phi, tuyệt đối không thể chạy trốn, trừ phi Kỳ Tẫn Tu chủ động hưu ta.
"Xin hỏi là vị cô nương nào?"
Kỳ Tẫn Tu không rõ tại sao lại hỏi.
Huynh trưởng ta nhìn ta rồi nói.
“Xin Thế tử phi cho phép ta nói vài lời riêng với Thế tử.”
Ta chớp mắt, cố đoán xem huynh trưởng có ý gì.
Nhưng đợi một lúc lâu, thứ ta nhận được là Kỳ Tẫn Tu càng nhìn ta với ánh mắt khó hiểu hơn.
Ta ho nhẹ hai tiếng, cảm thấy khá xấu hổ, chán nản bước ra khỏi sảnh chính.
Không biết huynh trưởng ta đã nói gì với Kỳ Tẫn Tu, bọn họ rời khỏi chính điện, Kỳ Tẫn Tu vội vàng rời đi.
Huynh trưởng ta được an bài ở lại trong phủ, cách chỗ ta không xa lắm.
Đến tối, ta trèo qua cửa sổ lẻn vào phòng huynh trưởng.
Huynh ấy đang đọc một cuốn y thư, có vẻ không hề ngạc nhiên khi thấy ta đến, ngược lại mỉm cười nói:
"Công phu trèo tường của muội xem ra tiến bộ không ít nha."
Ta chạy đến ngồi cạnh huynh ấy, uống vài ngụm nước, mặc kệ lời trêu chọc.
"Huynh trưởng, huynh đã nói gì với Thế tử?"
Huynh vẻ thần bí nhưng khóe miệng nhếch lên không chút giấu diếm.
"Bí mật."
Huynh trưởng ta là người thông minh nhất, hồi trước ta học y thuật chữ hiểu chữ không, huynh ấy lại đọc một lần liền hiểu.
Ta không biết lần này họ đang âm mưu gì, nhưng ta tin dù sao điều đó cũng sẽ không làm tổn hại đến ta, cho nên ta cũng không gặng hỏi.
"Huynh trưởng, mấy năm nay huynh đã ở đâu?"
Ta nắm lấy cánh tay huynh ấy, cảm thấy thật vui vẻ, vui tới muốn khóc.
Huynh ấy đặt cuốn sách trên tay xuống, đưa tay vuốt tóc trên cổ ta rồi từ ngực áo lấy ra một lọ thuốc.
"Tiểu Ngữ, muội có muốn đi cùng ta không?"
Nói rồi không đợi ta trả lời liền đứng dậy và bôi thuốc cho ta.
Thuốc mỡ lành lạnh làm dịu cơn đau rát của vết thương, ta nắm chặt tay áo không biết phải làm sao.
Đầu ngón tay của huynh ấy lướt qua một bên vết thương, cảm giác kỳ lạ khiến tim ta đập nhanh hơn một chút.
Thấy ta không trả lời, huynh ấy đột nhiên nói.
"Muội thích hắn?"
Ta sững sờ hồi lâu, mím môi gật đầu, rồi lại lắc đầu thật mạnh.
Khi ta mới đến kinh thành, thiếu niên được ta cứu chính là Kỳ Tẫn Tu.
Dù ướt sũng và sợ hãi nhưng hắn ta vẫn không thể che giấu được khí chất cao quý và gương mặt tuấn mỹ.
Ta chỉ nhìn thoáng qua đã thích hắn.
Thuộc hạ của hắn gọi hắn là Thế tử nên ta nói với hắn rằng ta là nữ nhi của Thái Úy.
Lúc đó ta nghĩ, như vậy sẽ không bị coi là trèo cao.
Nhưng hắn vẫn nhận nhầm người.
Khi biết tin thành thân ta vẫn nghĩ, may mắn thay đó là hắn.
Nhưng ngày cưới, hắn nhìn ta như người xa lạ, từ đêm đó ta liền thu lại tâm tư của mình.
Huynh trưởng bôi thuốc cho ta đột nhiên tăng thêm vài phần lực đạo, ta đau đớn né tránh.
Huynh ấy lại kéo ta lại, khẽ thở dài rồi nhẹ giọng nói.
"Hôm nay ở chính điện, ta nói cho hắn biết, người ta đang tìm kiếm chính là Thế tử phi. Ta dùng chỗ ở hiện tại của Tô Hòa để đổi lấy tự do của muội với hắn."
Huynh ấy nhìn ta và nói tiếp.
"Hắn đồng ý mà không hề do dự."
Có lẽ do vết thương quá đau, ta không khỏi rơi hai giọt nước mắt.
Sau một lúc bình tĩnh, ta hỏi.
"Làm sao huynh biết được A Hòa ở đâu?"
Huynh ấy bày ra bộ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vừa lau nước mắt cho ta một bên thuận tay nhéo nhéo mặt ta.
"Muội đúng là ngốc. Khi ta ở An Châu, mỗi ngày ta đều lượn lờ ngay trước mặt muội mà muội cũng không nhận ra."
"Sau này ta nhận ra là muội liền đi theo muội."
Ta bừng tỉnh đại ngộ.
Chẳng trách huynh trưởng ta đến kinh thành, hóa ra huynh ấy đã nhận ra ta từ lâu.
"Nhưng nếu muội không nỡ xa hắn thì cũng không cần phải rời đi. Ta sẽ mở một y quán ở kinh thành để tiện bên muội."
Huynh ấy cất lọ thuốc đi, cầm cuốn sách y thuật lên đọc tiếp, thản nhiên nói.
Ta vội vàng xua tay: “Ta đi với huynh trưởng.”
Tình yêu nhất thời đó đã sớm tan thành mây khói từ lâu, mẫu thân và huynh trưởng mới là những người quan trọng nhất trên đời này đối với ta.
Huynh ấy quay lại nhìn ta rồi chợt cười.
"Ta còn tưởng Tiểu Ngữ không cần ta nữa."
Ánh mắt huynh trưởng nóng rực, ta lắc đầu liên tục, hốc mắt cũng hơi ươn ướt.
Ta nhớ huynh trưởng đến mức ngày nào cũng mơ thấy, làm sao lại không cần được?
Huynh ấy lấy từ trong tay áo ra một cuốn sổ nhỏ và đưa cho ta.
Ta không hiểu tại sao, huynh ấy giải thích:
“Ta đã ghi lại tất cả những nơi ta đã từng đến trong này, có những địa điểm ăn ngon, vui chơi. Muội muốn đi đâu thì xem đi”.
Ta đọc từ đầu đến cuối, trong đó có hàng chục trang viết chi chít chữ.
Huynh trưởng đã đi gần một nửa nước Tề, mỗi nơi sẽ ở lại một hai tháng, vừa hanh nghề y vừa đi tìm ta.
Nếu ta thực sự chết trong thanh lâu như trong giấc mơ, huynh trưởng sẽ tìm ta cả đời.
May mắn thay chúng ta đã gặp lại nhau, và may mắn thay ta đã không đi sai đường.
"Muội muốn quay lại Tô Châu."
Ta tiến lại gần huynh ấy, vòng tay ôm lấy như khi còn nhỏ và tựa đầu vào vai huynh trưởng.
Ở đó có mẫu thân và những kỷ niệm của huynh muội ta. Chỉ có nơi đó là nơi ta thuộc về.
Huynh ấy vỗ nhẹ vào mu bàn tay ta và nói: “Được, nghe muội.”
Mùi thảo dược trên người huynh ấy rất thơm, ta ngẩng đầu lên ngửi cổ huynh ấy, sau đó buông tay ra khỏi cánh tay, ôm lấy eo huynh trưởng, cọ cọ má vào lưng huynh ấy.
"Huynh trưởng, huynh thơm quá."
Khoảnh khắc tiếp theo, ta thấy tai huynh trưởng ửng hồng, lưng trở nên cứng đờ.
"Không có lễ phép, đi ra ngoài."
Huynh ấy đột ngột đứng dậy, dùng một tay kéo ta dậy rồi đẩy ta ra khỏi phòng không thương tiếc.
Ta còn chưa kịp nói gì thì cánh cửa đã nhanh chóng đóng lại.
Từ khi còn nhỏ ta đã luôn thích dính lấy huynh trưởng, dù huynh ấy có đi đâu ta đều lẽo đẽo theo sau.
Có lần bằng hữu của huynh ấy chỉ vào mũi ta và nói rằng ta cứ đeo bám như vậy thật đáng ghét. Hắn nói rằng nữ nhi thì phải chơi với nữ nhi, đừng có suốt ngày đi theo huynh đệ mình như thế.
Ta nức nở khóc, huynh trưởng đánh người đó ngay tại chỗ rồi bế ta về nhà, nói từ nay về sau sẽ đưa ta đi bất cứ đâu, không ai được bắt nạt ta.
Trong lúc khóc nhè, ta ngửi thấy mùi thơm của thảo mộc trên người huynh trưởng, nước mắt nước mũi của ta đều bôi hết trên lưng áo huynh ấy.
Khi ấy huynh trưởng không hề nói ta không lễ phép.
Thay xiêm y xong, thái y tới đây gấp rút vẻ mặt đầy mệt mỏi.
Công chúa bị kinh hãi nhưng nhất quyết ở lại chờ thái ý khám cho ta xong rồi mới rời đi.
Vương phi và vương gia muộn một chút mới đến cùng nhau. Huyền Ninh vương trước giờ không thèm đếm xỉa nhìn ta lấy một cái, nhưng hôm nay ánh mắt lại ôn hòa hơn rất nhiều.
"Ngươi đã cứu được Tu Nhi, cũng đã cứu được Công chúa, ta nên thưởng cho ngươi."
Huyền Ninh Vương không giận mà vẫn uy, ánh mắt sắc bén linh hoạt, ta không dám nhìn ông, chỉ cúi đầu lắng nghe.
"Tu nhi nói ngươi thích ở trà quán, từ nay trà quán sẽ đứng tên ngươi, ngươi toàn quyền quyết định."
Huyền Ninh Vương có ý tặng trà quán cho ta.
Ta choáng váng một lúc lâu không thể hoàn hồn lại được.
Tiệm trà của phủ Huyền Ninh Vương cung cấp trà cho hơn phân nửa Kỳ Quốc, thu hoạch hàng năm là một số bạc mà trước đây ta chưa từng thấy.
"A Ngữ, Phụ vương đã tặng thì con cứ nhận lấy đi."
Vương phi hẳn nghĩ ta không muốn nhận nên cố gắng thuyết phục một chút.
Ta vội vàng tạ ơn, gần như tràn ngập niềm vui sướng, tim đập loạn xạ.
Điều này giống như việc từ một người nghèo không có gì trở thành phú hòa chỉ trong chớp mắt.
Sau khi tiễn Huyền Ninh Vương và Vương phi, ta quay lại bắt gặp ánh mắt phức tạp của Kỳ Tẫn Tu.
Ta cố gắng nhịn cười, xấu hổ ho hai tiếng.
"Ta chưa bao giờ thiếu cơm ăn áo mặc cho nàng, chỉ là một cái tiệm trà mà thôi, sao có thể khiến ngươi vui vẻ như vậy?"
Hắn chưa bao giờ đối xử khắc nghiệt với ta, thậm chí còn luôn nhờ người đưa ta một ít chấu báu trang sức, nhưng những thứ này không tốt bằng tiệm trà.
Có tiệm trà này, ta có lòng tin, tương lai cho dù có bị đuổi ra khỏi phủ cũng không sợ chết đói ngoài đường.
Kỳ Tẫn Tu đương nhiên không hiểu ta đang nghĩ gì, ta cũng không tiện nhiều lời với hắn, chỉ vội vàng ứng phó nói vài câu rồi quay về viện của mình.
"A Hòa dạy nàng bơi sao?"
Khi một chân của ta đã bước ra khỏi viện, Kỳ Tẫn Tu ở phía sau ta đột nhiên lên tiếng.
Không hề nhìn lại hay dừng bước, ta mỉm cười nói với hắn: "Ừ."
Hắn cũng không hỏi thêm nữa, đã đến lúc hắn ta phải tin vào điều đó.
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ, làm sao Tô Hòa, một nữ tử đã ở kinh thành hơn mười năm lại có thể biết bơi?
Và ta sinh ra ở Tô Châu, nơi đâu đâu cũng có sông hồ.
Kỳ Tẫn Tu hỏi vậy ta đương nhiên hiểu hắn có ý gì.
Lần đầu tiên đến Phủ Thái Úy, ta đã cứu một thiếu niên bị rơi xuống nước khi đi ngang qua ngoại ô kinh thành. Hắn hỏi ta là nữ nhi nhà ai, nghĩ đến thân phận tương lai của mình, ta nói cho hắn biết. Ta nói với hắn rằng ta là nữ nhi của Thái úy đại nhân.
Khi ta trở lại viện, Tiểu Chiêu đang cất đồ trang sức vào hộp cho ta với đôi mắt đỏ hoe.
Nha đầu này hẳn đang lo lắng cho ta. Tiểu Chiêu và ta giữa đường mới nên duyên chủ tớ, nhưng nàng ấy đối xử với ta rất chân thành, ta vô cùng cảm kích.
“Tiểu Chiêu, thích gì thì cứ lấy đi.”
Ngày thường ta không thưởng cho nàng ấy, nhưng bây giờ ta có tiệm trà nên ta có thể chi tiêu hào phóng hơn.
Mặc dù nó hơi giống nhà giàu mới nổi nhưng cảm giác này thực sự rất tuyệt.
Tiểu Chiêu lau nước mắt, bối rối nhìn ta.
“Thế tử phi, người rơi xuống hồ nước đầu óc bị hỏng hay sao?”
Ta……
Thôi, quên đi.
Ta lấy vài chiếc trâm cài xinh xắn và nhét vào tay nàng ấy.
“Từ giờ trở đi, chủ tử của ngươi, ta sẽ là đại gia, ngươi không cần phải tằn tiện như vậy nữa.”
Tiểu Chiêu vẫn không hiểu tại sao.
Thế là ta kể cho nàng ấy nghe về tiệm trà. Lúc đầu thì cười, sau đó lại khóc.
Ta vội ôm nàng ấy vào lòng, không biết phải an ủi thế nào.
Sau khi khóc đủ rồi mới thút tha thút thít bắt đầu xem xét vết thương của ta.
“Thế tử phi, thế này có để lại sẹo không?”
Ba vết xước kéo dài từ cằm đến xương quai xanh. Trừ cố ý che đi, nếu không nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấy được.
"Không sao đâu, một vết sẹo đổi lấy một tiệm trà rất đáng."
Tiểu Chiêu nghe xong lại thở dài.
"Đúng rồi, Thế tử phi, nô tỳ đã hỏi Sở thị vệ, tuy rằng hắn không biết tên đầy đủ củ Tống đại phu nhưng khi hắn trở về đã nhìn thấy ngài ấy ở cổng thành. Y thuật của ngài ấy tốt như vậy, ngày mai người đi tìm gặp xem, tiện thể để ngài ấy xem vết thương của người "
“Được, ngày mai ta sẽ đi cùng ngươi.”
Những ngày ở An Châu, ta luôn sợ Kỳ Tẫn Tu sẽ xảy ra chuyện gì đó, không nghĩ kỹ càng, bây giờ nghĩ lại, dù có phải như ta đoán hay không, ta cũng phải xác định một phen.
Ngày hôm sau, ta và Tiểu Chiêu đến tiệm trà. Lý Mạc nhận được tin từ sớm nên cũng đến nghênh đón chúng ta.
"Thế tử phi đã thu được rất nhiều điều từ chuyến đi này."
Sau một thời gian không gặp, sắc mặt Lý Mạc có vẻ hơi ưu sầu.
"Đừng cười ta."
Sau khi xuống xe đi lên trên lầu, ngửi được mùi trà thơm, trái tim bồn chồn của ta cũng bình tĩnh lại.
"Thế tử phi."
Lý Mạc từ phía sau gọi ta.
Ta nhìn lại hắn, thấy vẻ mặt hắn có vẻ buồn bã, như thể hắn đang suy nghĩ điều gì đó.
“Ta được cử đi trông coi tiệm trà ở Châu thành, hôm nay ta đến đây để từ biệt Thế tử phi.”
Ta chưa từng nghe đến điều này, nhưng hắn có vẻ như không muốn đi.
"Nếu ngươi không muốn đi, ta có thể đưa ngươi trở về."
Hắn khẽ cười, lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
"Không cần phiền tới người, Vương gia đích thân sai ta đi."
Huyền Ninh Vương đích thân.
Điều đó có nghĩa là hắn không tự muốn đến đó mà bị bắt đi một cách có chủ đích.
Chúng ta ở cùng một quán trà, ta thân thiết với hắn quá mức, cuối cùng tin tức cũng truyền đến tai người trong phủ.
Là ta sai.
"Nếu ngươi ở đó không vui, ta sẽ nghĩ cách đưa ngươi trở về."
Nói xong, Lý Mạc không còn u sầu, biến thành một nụ cười không rõ hàm ý.
"Thế tử phi, người sẽ quên ta sao?"
"Tất nhiên là không. Ngươi và ta sẽ luôn là bằng hữu."
Hắn là bằng hữu đầu tiên của ta ở kinh thành. Chắc chắn ta sẽ không bao giờ quên hắn.
"Được."
Hắn gật đầu, sau đó giương mắt nhìn về phía đình ở xa xa.
“Ta để lại một phong thư cho Thế tử phi, người đọc nó xong có lẽ sẽ rõ một số điều.”
Ta thở dài rồi từ biệt. Hắn tiêu sái rời đi, ta lại cảm thấy có chút buồn bã.
Từ nay về sau người có thể nói chuyện với ta lại ít đi một người.
Sau khi Lý Mạc rời đi, ta ở lại một canh giờ, sau đó ta và Tiểu Chiêu rời khỏi quán trà, đi thẳng vào trong thành.
Kế tiếp, phải tìm Tống đại phu.
Đi từ phía bắc thành đến phía nam thành, ta hỏi khắp nơi nhưng không tìm thấy dấu vết nào của hắn. Khi mặt trời lặn, ta và Tiểu Chiêu không thể không hồi phủ.
Vừa bước vào phủ đã có người đợi ta, vừa nhìn thấy ta liền bước tới.
"Thế tử phi, có một công tử họ Tống đến gặp Thế tử. Thế tử không có ở đây, ngài có thể đi xem được không?"
Kỳ Tẫn Tu không có ở trong phủ, người hầu nói hắn vào cung gặp Công chúa.
Vương phi không muốn rắc rối nên cũng không ra mặt tiếp đãi.
Vương gia thì càng khỏi phải nhắc đến, ông ngày đêm bận rộn chuyện triều đình nào có thời giờ để gặp gỡ một thường dân.
Nếu Sở Vân không nhận ra hắn, chỉ sợ hắn còn không bước được chân vào Vương phủ.
Thế là việc này liền rơi xuống đầu ta.
Không để ý tới ánh mắt của người khác, ta vén váy chạy vào trong, Tiểu Chiêu cũng nhanh nhẹn chạy theo sau.
"Tống đại phu!"
Trong đại sảnh, Tiểu Chiêu vui mừng hét lên.
Hắn ngước mắt lên đáp lại, đầu tiên nhìn Tiểu Chiêu, sau đó quay lại nhìn ta.
Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở của ta như ngừng lại.
Y phục trắng như tuyết, như làn gió nhẹ lại như trăng sáng không thể chạm tới.
Dáng người cao lớn khoác áo choàng màu xanh lục, vai rộng eo thon. Nho nhã vô song, đưa đôi mắt gợn sóng nhìn ta, sững sờ một lúc rồi dần dần hữu ý trong suốt như pha lê.
"Ngươi là……"
Ta thử gọi cũng là để xác nhận.
"Huynh trưởng?"
Ta nghẹn ngào gọi hắn, liên tục gật đầu.
Hốc mắt ta nóng bừng, tay chân như mất hết sức lực, toàn bộ đều đổ về tim.
Huynh ấy là Tống Tri Ngôn, đứa trẻ được mẫu thân ta nhận nuôi, là huynh trưởng cùng ta lớn lên từ bé.
Năm mẫu thân ta mất, Tô Châu có lũ lụt, ta được cứu nhưng hắn ta trai ta lại bị lũ cuốn trôi.
Mọi người đều nói huynh trưởng đã chết.
Ta muốn đi tìm hắn nhưng người mà mẹ ta tin tưởng đã đánh ta bất tỉnh, khi tỉnh dậy ta đã ở cách xa Tô Châu hàng trăm dặm.
Sau đó ta nhờ người đi tìm hắn nhưng tất cả đều nói hắn đã chết.
Ta cũng thực sự tin vào điều đó.
Ta còn nghĩ, trên đời này ta không bao giờ còn có thể gặp lại huynh trường nữa.
Ta đi ngang qua An Châu, nếu huynh trưởng ta không kiên trì tìm kiếm ta, có lẽ kiếp này không có tái ngộ.
Huynh ấy đứng dậy khỏi chỗ ngồi, mỗi bước đi đều mang xua đi sự xa cách bao năm.
Đưa ra tay thon dài của mình, ta ngã vào vòng tay huynh ấy.
"Tiểu Ngữ, ca ca đến muộn, xin lỗi."
Huynh ấy nói thật nhẹ nhàng nhưng lại ôm ta thật chặt.
Mũi ta trở nên chua xót, nước mắt trào ra.
Rõ ràng là ta bỏ chạy, rõ ràng là ta đã rời bỏ huynh ấy để đến sống một cuộc sống sung túc ở kinh thành, nhưng huynh ấy vẫn cảm thấy đó là lỗi của mình.
"Ngoan, Tiểu Ngữ, đừng khóc nữa, trông không đẹp chút nào."
Huynh ấy thả ta ra, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta.
Dù mắt huynh ấy cũng đỏ hoe nhưng huynh ấy vẫn mỉm cười an ủi ta.
Huynh trưởng giờ cao lớn hơn, lớn lên bộ dáng càng đẹp hơn so với hồi trước, cũng ôn nhu hơn rất nhiều.
Trước đây, khi thấy ta khóc, huynh ấy sẽ nhét thẳng viên kẹo trên tay vào miệng ta để chặn không cho ta phát ra tiếng khóc, không dịu nhàng như bây giờ.
"Sao lại bị thương?"
Ta đã che vết thương ở cổ rất kỹ nhưng huynh ấy vẫn phát hiện ra.
Ta kể cho huynh ấy nghe chuyện ngày hôm qua, nghe ta nói đổi vết thương lấy quán trà, huynh ấy vừa giận vừa buồn cười.
Vừa dứt lời thì có người từ bên ngoài bước vào.
Tiểu Chiêu vội vàng kéo ta sang một bên, giữ khoảng cách với huynh trưởng mình.
"Tống đại phu."
Kỳ Tẫn Tu không để ý đến ta mà ra hiệu cho huynh trưởng ngồi xuống.
"Ta đã bẩm báo với bệ hạ tất cả những gì ngươi đã làm ở An Châu. Bệ hạ rất tán dương ngươi. Ngươi có bằng lòng vào cung làm thái y không?"
Hai người một hắc một bạch mỗi người một câu trò chuyện qua lại.
"Đa tạ Bệ hạ cùng Thế tử đã đánh giá cao. Ta tới đây chỉ là để tìm người, cũng không có dự định gì khác."
Kỳ Tẫn Tu nhấp một ngụm trà, khẽ gật đầu, cũng không ép buộc.
Hắn ta lại hỏi: “Đã tìm được người chưa?”
Người huynh trưởng nhẹ nhàng cười, trả lời.
"Ta đã tìm được nàng ấy, nhưng không biết liệu nàng ấy có chịu đi cùng ta hay không."
Ta ở một bên không dám gây ra tiếng động.
Ta đã là Thế tử phi, tuyệt đối không thể chạy trốn, trừ phi Kỳ Tẫn Tu chủ động hưu ta.
"Xin hỏi là vị cô nương nào?"
Kỳ Tẫn Tu không rõ tại sao lại hỏi.
Huynh trưởng ta nhìn ta rồi nói.
“Xin Thế tử phi cho phép ta nói vài lời riêng với Thế tử.”
Ta chớp mắt, cố đoán xem huynh trưởng có ý gì.
Nhưng đợi một lúc lâu, thứ ta nhận được là Kỳ Tẫn Tu càng nhìn ta với ánh mắt khó hiểu hơn.
Ta ho nhẹ hai tiếng, cảm thấy khá xấu hổ, chán nản bước ra khỏi sảnh chính.
Không biết huynh trưởng ta đã nói gì với Kỳ Tẫn Tu, bọn họ rời khỏi chính điện, Kỳ Tẫn Tu vội vàng rời đi.
Huynh trưởng ta được an bài ở lại trong phủ, cách chỗ ta không xa lắm.
Đến tối, ta trèo qua cửa sổ lẻn vào phòng huynh trưởng.
Huynh ấy đang đọc một cuốn y thư, có vẻ không hề ngạc nhiên khi thấy ta đến, ngược lại mỉm cười nói:
"Công phu trèo tường của muội xem ra tiến bộ không ít nha."
Ta chạy đến ngồi cạnh huynh ấy, uống vài ngụm nước, mặc kệ lời trêu chọc.
"Huynh trưởng, huynh đã nói gì với Thế tử?"
Huynh vẻ thần bí nhưng khóe miệng nhếch lên không chút giấu diếm.
"Bí mật."
Huynh trưởng ta là người thông minh nhất, hồi trước ta học y thuật chữ hiểu chữ không, huynh ấy lại đọc một lần liền hiểu.
Ta không biết lần này họ đang âm mưu gì, nhưng ta tin dù sao điều đó cũng sẽ không làm tổn hại đến ta, cho nên ta cũng không gặng hỏi.
"Huynh trưởng, mấy năm nay huynh đã ở đâu?"
Ta nắm lấy cánh tay huynh ấy, cảm thấy thật vui vẻ, vui tới muốn khóc.
Huynh ấy đặt cuốn sách trên tay xuống, đưa tay vuốt tóc trên cổ ta rồi từ ngực áo lấy ra một lọ thuốc.
"Tiểu Ngữ, muội có muốn đi cùng ta không?"
Nói rồi không đợi ta trả lời liền đứng dậy và bôi thuốc cho ta.
Thuốc mỡ lành lạnh làm dịu cơn đau rát của vết thương, ta nắm chặt tay áo không biết phải làm sao.
Đầu ngón tay của huynh ấy lướt qua một bên vết thương, cảm giác kỳ lạ khiến tim ta đập nhanh hơn một chút.
Thấy ta không trả lời, huynh ấy đột nhiên nói.
"Muội thích hắn?"
Ta sững sờ hồi lâu, mím môi gật đầu, rồi lại lắc đầu thật mạnh.
Khi ta mới đến kinh thành, thiếu niên được ta cứu chính là Kỳ Tẫn Tu.
Dù ướt sũng và sợ hãi nhưng hắn ta vẫn không thể che giấu được khí chất cao quý và gương mặt tuấn mỹ.
Ta chỉ nhìn thoáng qua đã thích hắn.
Thuộc hạ của hắn gọi hắn là Thế tử nên ta nói với hắn rằng ta là nữ nhi của Thái Úy.
Lúc đó ta nghĩ, như vậy sẽ không bị coi là trèo cao.
Nhưng hắn vẫn nhận nhầm người.
Khi biết tin thành thân ta vẫn nghĩ, may mắn thay đó là hắn.
Nhưng ngày cưới, hắn nhìn ta như người xa lạ, từ đêm đó ta liền thu lại tâm tư của mình.
Huynh trưởng bôi thuốc cho ta đột nhiên tăng thêm vài phần lực đạo, ta đau đớn né tránh.
Huynh ấy lại kéo ta lại, khẽ thở dài rồi nhẹ giọng nói.
"Hôm nay ở chính điện, ta nói cho hắn biết, người ta đang tìm kiếm chính là Thế tử phi. Ta dùng chỗ ở hiện tại của Tô Hòa để đổi lấy tự do của muội với hắn."
Huynh ấy nhìn ta và nói tiếp.
"Hắn đồng ý mà không hề do dự."
Có lẽ do vết thương quá đau, ta không khỏi rơi hai giọt nước mắt.
Sau một lúc bình tĩnh, ta hỏi.
"Làm sao huynh biết được A Hòa ở đâu?"
Huynh ấy bày ra bộ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vừa lau nước mắt cho ta một bên thuận tay nhéo nhéo mặt ta.
"Muội đúng là ngốc. Khi ta ở An Châu, mỗi ngày ta đều lượn lờ ngay trước mặt muội mà muội cũng không nhận ra."
"Sau này ta nhận ra là muội liền đi theo muội."
Ta bừng tỉnh đại ngộ.
Chẳng trách huynh trưởng ta đến kinh thành, hóa ra huynh ấy đã nhận ra ta từ lâu.
"Nhưng nếu muội không nỡ xa hắn thì cũng không cần phải rời đi. Ta sẽ mở một y quán ở kinh thành để tiện bên muội."
Huynh ấy cất lọ thuốc đi, cầm cuốn sách y thuật lên đọc tiếp, thản nhiên nói.
Ta vội vàng xua tay: “Ta đi với huynh trưởng.”
Tình yêu nhất thời đó đã sớm tan thành mây khói từ lâu, mẫu thân và huynh trưởng mới là những người quan trọng nhất trên đời này đối với ta.
Huynh ấy quay lại nhìn ta rồi chợt cười.
"Ta còn tưởng Tiểu Ngữ không cần ta nữa."
Ánh mắt huynh trưởng nóng rực, ta lắc đầu liên tục, hốc mắt cũng hơi ươn ướt.
Ta nhớ huynh trưởng đến mức ngày nào cũng mơ thấy, làm sao lại không cần được?
Huynh ấy lấy từ trong tay áo ra một cuốn sổ nhỏ và đưa cho ta.
Ta không hiểu tại sao, huynh ấy giải thích:
“Ta đã ghi lại tất cả những nơi ta đã từng đến trong này, có những địa điểm ăn ngon, vui chơi. Muội muốn đi đâu thì xem đi”.
Ta đọc từ đầu đến cuối, trong đó có hàng chục trang viết chi chít chữ.
Huynh trưởng đã đi gần một nửa nước Tề, mỗi nơi sẽ ở lại một hai tháng, vừa hanh nghề y vừa đi tìm ta.
Nếu ta thực sự chết trong thanh lâu như trong giấc mơ, huynh trưởng sẽ tìm ta cả đời.
May mắn thay chúng ta đã gặp lại nhau, và may mắn thay ta đã không đi sai đường.
"Muội muốn quay lại Tô Châu."
Ta tiến lại gần huynh ấy, vòng tay ôm lấy như khi còn nhỏ và tựa đầu vào vai huynh trưởng.
Ở đó có mẫu thân và những kỷ niệm của huynh muội ta. Chỉ có nơi đó là nơi ta thuộc về.
Huynh ấy vỗ nhẹ vào mu bàn tay ta và nói: “Được, nghe muội.”
Mùi thảo dược trên người huynh ấy rất thơm, ta ngẩng đầu lên ngửi cổ huynh ấy, sau đó buông tay ra khỏi cánh tay, ôm lấy eo huynh trưởng, cọ cọ má vào lưng huynh ấy.
"Huynh trưởng, huynh thơm quá."
Khoảnh khắc tiếp theo, ta thấy tai huynh trưởng ửng hồng, lưng trở nên cứng đờ.
"Không có lễ phép, đi ra ngoài."
Huynh ấy đột ngột đứng dậy, dùng một tay kéo ta dậy rồi đẩy ta ra khỏi phòng không thương tiếc.
Ta còn chưa kịp nói gì thì cánh cửa đã nhanh chóng đóng lại.
Từ khi còn nhỏ ta đã luôn thích dính lấy huynh trưởng, dù huynh ấy có đi đâu ta đều lẽo đẽo theo sau.
Có lần bằng hữu của huynh ấy chỉ vào mũi ta và nói rằng ta cứ đeo bám như vậy thật đáng ghét. Hắn nói rằng nữ nhi thì phải chơi với nữ nhi, đừng có suốt ngày đi theo huynh đệ mình như thế.
Ta nức nở khóc, huynh trưởng đánh người đó ngay tại chỗ rồi bế ta về nhà, nói từ nay về sau sẽ đưa ta đi bất cứ đâu, không ai được bắt nạt ta.
Trong lúc khóc nhè, ta ngửi thấy mùi thơm của thảo mộc trên người huynh trưởng, nước mắt nước mũi của ta đều bôi hết trên lưng áo huynh ấy.
Khi ấy huynh trưởng không hề nói ta không lễ phép.