Chương 4 - Tô Ngữ An

Có phương thuốc chữa khỏi dịch bệnh, dược liệu đã được đưa tới, chỉ chờ người dân qua khỏi.

Cùng lúc đó, lương thực dự trữ của người bệnh sắp cạn kiệt, ta nhẩm tính dựa vào nguyên liệu và lương thực do Kỳ Tẫn Tu mang đến, bọn họ chỉ có thể sống sót không đến mười ngày.

Mấy ngày trước ta có truyền tin về kinh thành cầu trợ giúp, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, nên một mặt cũng kêu gọi người dân thu thập ngũ cốc từ các thành, châu lân cận.

Ta một bên vừa lo chuyện lương thực, một bên vừa phải chăm sóc Kỳ Tẫn Tu.

Ở An Châu khó tìm được đại phu cho người dân được chữa trị kịp thời, Kỳ Tẫn Tu không cho phép bất cứ ai tìm đại phu chăm sóc mình, nên ta tạm thời trở thành đại phu của hắn.

Đại phu chuyên dụng.

Ta ở bên hắn cả ngày lẫn đêm, để hắn yên tâm hơn, ta nói về A Hòa, hắn chăm chú lắng nghe nhưng không cười.

Nghĩ chắc hắn nghĩ đến A Hòa, cảm thấy khó chịu nên ta không nói nữa.

Một ngày nọ, hắn đột nhiên nhìn ta với khuôn mặt ửng đỏ ấp úng nhìn ta.

"Sao vậy? Miệng vết thương nứt ra sao?"

Dứt lời ta liền đưa tay chuẩn bị cời y phục của hắn ra kiểm tra.

"Không, không phải..."

Dạo này thân thể suy yếu, hắn hiếm khi rời khỏi giường không biết lúc này lấy đâu ra sức rất mạnh giữ lấy cổ tay ta.

"Vậy đói sao? Hay khát?"

Ta tiếp tục hỏi.

"Không, ta muốn..."

Vết thương ở vị trí gần tâm mạch, mỗi cử động đều đau đớn nhưng hắn vẫn nhất quyết đứng dậy.

"Ta muốn……"

Ta không khỏi nhìn xuống, như thể nhận ra điều gì đó.

"Sở Vân, mau vào hầu hạ Điện hạ."

Ta quay người gọi thị vệ bên ngoài, mặt có chút nóng.
Mấy ngày nay ta luôn nghĩ đến việc giúp hắn khỏe hơn, nhưng lại quên mất chuyện cấp thiết này, không biết hắn nhịn bao lâu rồi…

(Này ổng buồn đi vệ sinh á mấy bồ)

Sau đó, sức khỏe của hắn cũng đã khá hơn tinh thần cũng tốt hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn còn hơi yếu.
Cùng lúc đó, người hầu ra roi thúc ngựa truyền tin từ kinh thành đến báo rằng tiếp viện đang trên đường chuyển đến.

Lương thực ta sai người đi thu gom cũng đã đến An Châu, cùng với một nhóm người không phải thuộc hạ của Kỳ Tẫn Tu.

Dẫn đầu là một nữ nhân mặc thường phục màu tối, khuôn mặt bị một chiếc mặt nạ màu bạc che phủ, ngay cả đôi mắt cũng không thấy rõ, theo sau là hơn chục người, cả nam lẫn nữ, đều khá thần bí.

Khi giao nhận lương thực, chỉ cần liếc nhìn ta đã nhận ra nàng ấy.

"A..."

Nói được nửa chừng, nàng giơ những ngón tay thon dài trắng trẻo đặt lên môi, ra hiệu im lặng, đôi mắt ẩn giấu dưới chiếc mặt nạ long lanh xinh đẹp.

Quả nhiên.

"Người là Huyền Ninh Vương Thế tử phi? Thật xinh đẹp."

Nàng ấy một tay cầm quạt giấy, tay còn lại chắp sau lưng, khi nói chuyện với ta tiêu sái phóng khoáng lại không kìm được vài phần nghịch ngợm lại thân thiết.
Mặt ta đỏ bừng, ta nhìn nàng ấy nhếch môi mỉm cười, nhưng cuối cùng không nói gì cả.

Sau này nghe Sở Vân kể ta mới biết, khi ta ra lệnh cho người đi thu thập lương thực, rất ít người hưởng ứng, thậm chí còn bị người trong thành tránh như tránh tà.
Những thứ này đều được gửi đến An Châu vì nữ tử mặc y phục đen đó đã thay ta sắp xếp thương nghị, phải đi đến ba nơi mới gom góp được chỗ lương thực này.

Ta thật sự rất cảm kích, khi ta tiễn họ đi, nữ tử đã ôm ta chặt trước mặt mọi người.

"Thế tử phi là người có tấm lòng nhân hậu, nhất định sẽ đạt được điều mình mong muốn."

Nàng ấy cưỡi trên một tuấn mã, khi bước ra khỏi cổng thành, đột nhiên quay lại và hét lên với ta.

Hốc mắt ta không nhịn được mà đỏ lên, đuổi theo mấy bước.

"Ngươi chắc chắn cũng sẽ đạt được những gì mình muốn."
Không biết nàng ấy có nghe thấy không, nhưng tuấn mã dường như đi chậm hơn một chút.

Mãi đến khi bóng lưng nàng ấy biến thành một chấm đen mờ ảo, ta mới lau khóe mắt thầm gọi một tiếng.

"A Hòa"



Dịch bệnh đã qua, nạn đói đã giảm bớt, chúng ta cũng muốn quay trở lại kinh thành.

Kỳ Tẫn Tu ra lệnh cho người tìm Tống đại phu cùng hắn quay trở lại kinh thành để lĩnh thưởng, nhưng hắn ta đã rời đi từ sớm mà không để lại một lời nào.

"Thế tử phi, người chưa thấy Tống đại phu kia quả thực là một người như tiên tử hạ phàm."

Khi chúng ta trở lại kinh thành, Tiểu Chiêu thì thầm với ta trên xe ngựa.

Bộ dạng thiếu nữ hoài xuân của tiểu cô nương khiến ta không khỏi bật cười.

“Người đừng cười nô tỳ. Mặc dù hắn mặc đồ đại phu, nhưng đôi mắt ngài ấy như sao sáng đẹp cực kỳ. Khi ngài ấy bước vào phòng, quần áo của ngài ấy bị gió thổi bay phấp phới. Theo nô tỳ nghĩ ngài ấy thực sự là một vị thần từ trên trời xuống để cứu vớt nhân gian. "

Tiểu Chiêu tiến lại gần ta, thần thần bí bí nói.

"Nô tỳ nghe Sở thị vệ nói ngài ấy hình như đang đi tìm muội muội thất lạc, lần này cũng vì tìm người mới tới An Châu."

Ta ngừng cười, nghe lời kia đột nhiên tim đập lỡ một nhịp.

"Đã tìm được người chưa?"

"Dạ chưa, nghe nói ngài ấy cũng tới kinh thành. Không biết chúng ta có cơ hội gặp lại không..."

Hình bóng trong màu trắng tinh khiết đó hiện lên trong tâm trí ta, hình bóng đó dường như trùng lặp với hình bóng ai đó trong ký ức của ta...

"Tiểu Chiêu, ngươi có biết tên đầy đủ của hắn không?"

Tiểu Chiêu lắc đầu, “Nô tỳ không biết, về đến kinh thành để nô tỳ hỏi Sở thị vệ thử xem.”

Ta gật đầu, nhưng tim ta không thể ngừng đập dữ dội.

Nếu may mắn sống sót thì sao?

Sau khi về phủ, ta và Kỳ Tẫn Tu đi gặp Huyền Ninh Vương phi , sau đó hắn được gọi đến gặp Huyền Ninh Vương, còn ta ở lại với Vương phi.

"Con đã cứu Tu Nhi, con là ân nhân của nó. Sau này đừng cẩn trọng như trước nữa, đều là người một nhà."

Huyền Ninh Vương phi nắm lấy tay ta, so với lúc trước lại thân cận hơn một chút.

Tin Kỳ Tẫn Tu gặp chuyện không may đã được truyền về, tin ta cứu hắn cũng đã sớm đến tai người trong Vương phủ.

"Thân thế của con ta đều biết cả, cũng là một đứa trẻ đáng thương. Sau này trong Vương phủ này, có sự che chở của ta sẽ không có ai dám khi dễ con, chỉ cần con đối tốt với Tu nhi, nơi này sẽ luôn là nhà của con. "

Có vẻ như họ đứng về phía ta, nhưng xét đến cùng, vẫn là vì Kỳ Tẫn Tu.

Chẳng trách ta lại bị đuổi ra ngoài sau khi Kỳ Tẫn Tu ch.e.t trong giấc mơ.

Ta đáp lại bà ấy bằng một nụ cười nhưng toàn thân ta lại cảm thấy lạnh buốt.

"Được rồi, con tới chỗ Tu nhi nói chuyện với nó nhiều hơn đi."

Ta gật đầu đồng ý, bước những bước nhỏ chầm chậm ra khỏi chỗ của Vương phi.

Lúc này Kỳ Tẫn Tu hẳn là còn đang ở thư phòng của Vương gia, ta cũng không thể vào được, định đi đường vòng đến hồ trong vườn hoa ở sân sau, lát nữa sẽ gặp hắn.

Vừa bước vào sân vườn đã nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp mặc áo đỏ đứng ở đầu bên kia, phía sau là một nhóm nha hoàn, khoảng chục người.

"Bản công chúa muốn cái gì, phải tự tay lấy mới có thành ý."

Nàng xắn tay áo lên, buộc hai bên vạt váy lại, không để ý đến sự can ngăn lo lắng của người hầu, đứng bên bờ hồ dường như muốn nhặt những chiếc lá đỏ bên trong.

Nhìn nàng ấy cũng trạc tuổi Tô Hòa, tuy chưa từng gặp bao giờ nhưng ta nhìn cũng có thể đoán ngay nàng ấy là ai.

Mặc một thân y phục đỏ chói như vậy, lại còn có thể tự nhiên vào Vương phủ chỉ có tiểu công chúa được đương kim Hoàng thượng sủng ái nhất, An Tề Công chúa Kỳ Khê Uẩn.

Nàng và A Hòa là tỷ muội thâm giao, đồng thời cũng là đường muội Kỳ Tẫn Tu yêu thương nhất, Vương gia cũng xem như nữ nhi trong nhà mà sủng ái.

Ta nghe Tiểu Chiêu kể rằng ngày thứ hai từ khi đại hôn của ta với Kỳ Tẫn Tu, nàng ấy đã làm loạn lên nói muốn đến đánh ta. Nếu không phải Thái Tử dỗ nàng ấy trở về, có lẽ ta đã không yên ổn như ngày hôm nay.

Vì vậy, tốt hơn hết ta nên tránh xa nàng ấy một chút để không tự chuốc lấy rắc rối.

Ta vừa mới xoay người đi được hai bước thì phía sau đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, theo sau là tiếng hô hoán của mọi người.

"Công chúa rơi xuống nước! Công chúa rơi xuống nước!..."

Tiếng kêu to đến mức ta không nhịn được mà quay lại nhìn.

Nước trong hồ rất sâu, nếu không biết bơi có thể sẽ chết đuối. huống chi tiểu Công chúa luôn sống trong cẩm y ngọc thực này giờ phút này dĩ nhiên đang rất hoảng sợ, hai tay đập loạn xạ trong nước. Thậm chí ngay cả một câu kêu cứu cũng không thốt lên được.

Ta muốn bỏ đi và giả vờ như không biết, nhưng dường như không ai trong số những người đang la hét kia biết bơi.

Tiếng kêu của họ đã thu hút sự chú ý của Kỳ Tẫn Tu, hắn ta lao tới, nhưng khi nhìn thấy Công chúa đang vùng vẫy trong hồ bơi, hắn ta rơi vào trạng thái chết đứng ...

Ai cũng biết Kỳ Tẫn Tu sợ nước.

Ta vỗ trán nghĩ thầm, quên đi, nàng ấy là bằng hữu của A Hòa, ta cứu cũng không có hại gì.

Trong lúc mọi người hoặc đang ngơ ngác hoặc đang kinh hãi thì ta vứt trâm cài trên đầu xuống, cởi giày và áo khoác rồi lao xuống nước.

"Xong rồi, xong rồi, Thế tử phi cũng gieo mình xuống nước..."

Nói ra lời này có phải muốn toàn bộ những người có mặt nghĩ ta đang tìm cái chết đúng không?!



Kỳ Khê Uẩn đã uống mấy ngụm nước đầy hồ, nước quanh hồ bị nàng quẫy có chút đục. Kỹ năng bơi của ta có thể nói là không tồi vậy mà cứu nàng cũng bị đá cho một cước nuốt một ngụm nước bùn.

Cũng coi như thuận lợi cứu được.

Ta định kéo nàng ấy lên từ phía sau, nhưng nàng ấy đã dùng tay trái tát vào mặt ta, móng tay sắc nhọn của nàng ấy cào vào cổ ta đỏ một vệt dài mờ. Ta đành bất chấp chỉ có thể lặn xuống nước ôm lấy rồi đầy nàng ta lên.

Nàng một lần nữa hô hấp được, lý trí cũng quay trở lại hướng về phía người đứng trên bờ hô.

"Cứu ta, cứu ta..."

Nàng không dám cử động mạnh, để ta từ từ đẩy đến bờ.

Lúc nàng ấy giãy giụa thì đã ra xa bờ rồi, dù ở dưới nước giỏi đến mấy, ta vẫn phải lên trên mặt nước hít thở, nhưng sợ nàng ấy làm loạn chỉ có thể nhịn.

Khi được người trên bờ kéo lên, ngực ta gần như vỡ tung, bùn trong hồ trơn trượt, giẫm phải đá bên cạnh, suýt nữa một nửa người ngã xuống lại hồ.

“Xong rồi, xong rồi, Thế tử phi không muốn lên bờ…”

Ta chửi thầm trong lòng, lên được bờ rồi nhất định phải tìm ra kẻ này, đá hắn một cước.

Nước trong ao đục ngầu, ta không nhìn thấy được ai trên bờ, đột nhiên cảm thấy mặt nước chuyển động mạnh chẳng lẽ lại có người rơi xuống nước nữa sao?

Ta đang định thò đầu ra nhìn lần nữa thì đột nhiên có một đôi tay vòng qua eo ta, ngay sau đó cả hai cùng ngã xuống...!

Khi đầu ta nhô lên khỏi mặt nước, ta nghe thấy tiếng người trên bờ la hét.

“Mau cứu Thế tử và Thế tử phi…”

Thị vệ trong dinh thự đến muộn, những người biết bơi lần lượt nhảy xuống nước bơi về phía ta.

Ta cố gắng hít thật sâu rồi lặn xuống dưới mặt nước, một khuôn mặt mờ ảo phản chiếu trong làn nước đục ngầu, tim ta trật nửa nhịp.

Thì ra là Kỳ Tẫn Tu.

Ta kéo hắn ra khỏi nước, như thể hắn vô cùng sợ hãi, hắn ôm chặt ta, thở dốc, lồng ngực hai người dính sát vào nhau đập mạnh.

"Đừng sợ, chúng ta lên bờ."

Ta vỗ lưng hắn, mượn sức nước ôm lấy eo hắn rồi bơi vào bờ.

Thị vệ bơi tới muốn đỡ hắn lên, nhưng hắn bám chặt không chịu buông, ta chỉ có thể kéo Thế tử nặng trĩu tiếp tục bơi.

Sau khi lên bờ, Kỳ Tẫn Tu nôn ra mấy ngụm nước đục, bụng ta thắt lại nhưng không nôn ra được.

"Đường huynh, huynh có sao không, có bị thương đâu không?"

Kỳ Khê Uẩn vừa khóc vừa đẩy ta ra, sau đó quấn áo choàng của mình qua người Kỳ Tẫn Tu.

Ta thức thời tránh sang một bên, không muốn làm phiền khoảnh khắc cảm động này giữa hai huynh muội họ.

Tiểu Chiêu lau nước mắt rồi lấy trâm cài, áo khoác và giày của ta.

"Thế tử phi, cổ của người..."

Ta nghe vậy liền đưa tay sờ cổ mình, mở tay ra thì thấy toàn là máu đỏ tươi.

Cảm tạ Kỳ Khê Uẩn ban tặng, thực sự rất đau.

Mọi người vây Thế tử và Công chúa, ta vỗ nhẹ Tiểu Chiêu, nàng ấy đỡ ta đứng dậy rời đi.

"Tô Ngữ."

Phía sau Kỳ Tẫn Tu ho khan vài tiếng rồi đứng dậy.
Ta muốn giả vờ như không biết, nhưng vô số cặp mắt đang nhìn sang.

Hắn ta bước đến bên ta, lấy áo choàng khoác cho ta, ta hoảng sợ lùi mấy bước né tránh.

Ta không nhận nổi lòng tốt của hắn.

Ở phía bên kia, Kỳ Khê Uẩn đang nhìn chằm chằm vào ta.

Hắn ta dừng lại tại chỗ, một lúc lâu sau, ánh mắt hắn ta mới dời xuống nhìn vào cổ ta.

"Ta đã sai Sở Vân gọi đại phu rồi, nàng đến viện của ta đi."

Da bị rách, nhiễm nước bẩn, cần phải kịp thời chữa trị, nhưng ta không muốn nợ hắn.

Ta kéo cổ áo cố che vết thương và lắc đầu với hắn ta.

"Không cần."

Bên kia, Kỳ Khê Uẩn cầm lấy chăn nhung từ cung nữ, đột nhiên đi về phía ta.

"Ngươi bị thương thế này là do cứu Bổn cung. Ngươi hãy về nghỉ ngơi trong viện của đường huynh đi, ta sẽ phái người vào cung thỉnh thái y."

Nàng ấy đưa chăn cho ta mà trong ánh mắt không hề có chút chán ghét hay thù địch nào. Thấy vậy, ta cũng bớt đi cảnh giác với nàng.

Thịnh tình không thể chối từ, cự tuyệt thêm lần nữa chính là ta làm bộ làm tịch, chỉ có thể tùy ý bọn họ.