Chương 7 - Tô Ngữ An
Sau khi rời kinh thành, Tiểu Chiêu nói muốn về quê nên ta đưa cho nàng ấy một ít tiền và trả tự do cho nàng ấy.
Khi chúng ta rời đi, nàng ấy ôm ta khóc rất lâu, nói rằng sau này sẽ đến Tô Châu để gặp ta.
Khi đi ngang qua Anh Châu, ta đến tiệm trà gặp Lý Mạc.
Nhìn thấy huynh trưởng ta ở phía sau, hắn ta nhếch môi cười.
"Tô cô nương, cô còn nhớ lá thư ta để lại cho cô không?"
Ta gật đầu: “Thấy thì thấy, nhưng ta không đồng ý, ngươi phải tự mình quay lại.”
Bức thư hắn để lại cho ta ngày hôm đó nói rằng hắn là quân cờ được Huyền Ninh Vương cài vào bên người ta.
Huyền Ninh vương rất tham vọng, ông ta muốn làm phản. Bị mắc kẹt trong bàn cờ không thể thoát ra, điều duy nhất Lý Mạc có thể làm là bảo ta trốn khỏi Vương phủ, trốn khỏi kinh thành.
Hắn nói quê hắn cũng ở Tô Châu.
Hắn còn nói nếu một ngày nào đó hắn chết ở nơi đất khách quê người, ta hãy đón hắn về nhà.
Ta không biết hắn đã phải gánh chịu số phận gì, nhưng ta biết hắn không phải là người xấu.
Sau khi ta và huynh trưởng trốn đi, Huyền Ninh Vương phái người đi theo, nhờ tin của Lý Mạc nên bọn ta đã cắt đuôi được đám người đó.
Sau khi từ biệt Lý Mạc, ta và huynh trưởng trở về Tô Châu.
Huynh ấy đã mở một phòng y quán ở đây, còn có hơn chục đệ tử.
Ta cũng mở quán trà và tìm kế mưu sinh.
Huynh trưởng luôn đến quán trà của ta và ở đó vài canh giờ, luôn gọi loại trà đắt tiền tốt nhất.
Sau này hắn dọn hẳn vào quán trà của ta, cũng chuyển cả y quán đến cạnh quán trà, huynh ấy bảo lười chạy tới chạy lui.
Vào Lễ hội đèn lồng, ta trốn sau lưng huynh trưởng ngắm pháo hoa khắp bầu trời.
Huynh trưởng đột nhiên quay lại nói.
"Tiểu Ngữ, muội còn nhớ lúc nhỏ muội đã hứa với ta điều gì không?"
Ta lắc đầu.
Huynh trưởng thở phì phì tức giận nói.
"Lúc muội tám tuổi, muội nói lớn lên muốn cưới ta."
Ta vẫn đứng nguyên tại chỗ, mặt đỏ từ má đến tận mang tai.
"Nhưng ta đã..." đã thành thân.
Huynh trưởng tốt như vậy, ta không xứng với huynh ấy.
Huynh ấy ngắt lời ta, giọng nói cùng pháo hoa vang lên cùng một lúc:
“Là ta tới quá muộn, không cưới được muội trước.”
Mắt ta đỏ hoe, ta quay người bỏ chạy.
Huynh trưởng phía sau không đuổi kịp mà hét toáng lên: "Tiểu Ngữ, nàng lấy ta nhé?"
Ta chợt dừng lại, quay lại nhìn huynh ấy, những người xung quanh chúng ta cũng nhìn sang bên, đầy tò mò mang theo ý cười.
Pháo hoa trên bầu trời vô cùng lộng lẫy, huynh ấy đứng dưới những chiếc đèn lồng nhiều màu sắc và mỉm cười với ta.
Một thân bạch y, đôi mắt như trăng sáng trên trời.
Từ khi nào huynh ấy trở nên rực rỡ như vậy?
Ta không nhớ rõ, trong trí nhớ của ta, huynh trưởng của ta dường như luôn tỏa sáng như vậy.
Ta lại chạy lại, hắn dang rộng tay ra, gió thổi mạnh, ta lao vào vòng tay huynh ấy.
…
Năm thứ hai trở về An Châu, ta và huynh ấy thành thân.
Tiểu Chiêu dẫn theo hai đệ đệ đến chúc mừng ta.
Trong đám đông còn có một cô gái đeo mặt nạ bạc, theo sau là một nam tử tuấn tú cũng đeo mặt nạ.
Lý Mạc không đến, nhưng hắn tặng ta một bức tranh.
Trong bức tranh hắn tặng ta là ta và huynh trưởng, là khung cảnh ngày ấy hắn gặp ta và huynh trưởng lần đầu tiên.
Sau đó, ở kinh thành xảy ra biến cố lớn, Huyền Ninh vương mưu nghịch và bị thái tử giết che.t ngay tại cổng thành.
Vương phi tự tử để giữ trong sạch cho gia tộc của mình, liên lụy đến vô số người trong triều.
Cũng may huynh trưởng đã bán tiệm trà từ lâu, nếu không ta có thể cũng bị liên lụy.
Công chúa quỳ trước mặt hoàng đế suốt năm ngày năm đêm, cuối cùng cầu xin giữ lại được mạng sống của Thế tử.
Hắn bị biếm làm thường dân và bị đày biên cương.
Ta nhờ người đi tìm nhưng họ nói rằng hắn đã được cứu từ lâu.
Như vậy, hắn sẽ được tự do.
Li Mạc đến tiệm trà của ta hai tháng sau sự việc, đi cùng hắn là một nữ tử môi đỏ răng trắng.
Hắn nói, hắn đã cứu nữ tử này trên đường đến đây, Nàng ấy nhất quyết muốn lấy thân báo đáp ân cứu mạng, hắn đuổi thế nào cũng không đi.
Huynh trưởng nghe vậy liền hiểu ý, nhốt hai người vào nhà kho trong một đêm tối đầy gió.
Ta không nhịn được, tự mình rời giường chuẩn bị đi cứu người lại bị huynh trưởng hãm lại trong lồng ngực.
Huynh ấy thổi tắt đèn, ghé sát tai ta nói bằng giọng đầy mê hoặc:
“Chúng ta còn có việc quan trọng hơn phải làm.”
(Hoàn chính văn)
Ngoại truyện Kỳ Tẫn Tu
Ta bị Thái tử hạ độc, có lẽ chỉ còn sống được hai tháng nữa.
Hôm Tết Nguyên tiêu đó, ta đứng ngay dưới cầu bán nguyệt, nhìn thấy Tô Ngữ quay người lại, nước mắt lập lòe chạy vào trong lồng ngực Tống Tri Ngôn.
Nàng nói, nàng nguyện ý gả cho hắn.
Ta vừa cảm thấy vui cho nàng, lại vừa cảm thấy giống như bị tảng đá ngàn cân đè xuống khiến ta không thở nổi.
Nhớ tới ngày đại hôn hôm ấy, cuối cùng ta cũng đã nhớ ra hình như ta đã gặp nàng ở đâu đó trước đây nhưng làm cách nào cũng không thể nhớ ra là ở đâu.
Tất cả trang sức ta tặng nàng đều cất đi, ta nghĩ nàng không thích.
Sau này mới biết, ngày nàng rời khỏi Vương phủ nàng đã đem tất cả cầm bán đổi lấy tiền bạc.
Nói đến đây ta thật sự có chút ghét nàng, ngày đại hôn ánh mắt nàng nhìn ta, rõ rang là nàng thích ta, nhưng lại không lấy lòng ta, cũng không tiếp cận ta.
Ta không thích nàng, không cho nàng đến viện của ta, vậy mà nàng còn chẳng hề lo lắng, còn cảm thấy như vậy là may mắn.
Nhưng ta cũng chỉ nghĩ nàng đang lạt mềm buộc chặt.
Mẫu phi làm khó nàng, ta còn nghĩ có thể như vậy nàng sẽ tìm ta xin được giúp đỡ chăng?
Nhưng nàng không hề.
Khi ta nhận nhầm nàng thành A Hòa, nàng mới có biểu cảm khác, nàng tức giận, còn nghiêm túc nói cho ta biết, nàng là Tô Ngữ.
Ta nghĩ, đại khái nàng như vậy là vì ta thích A Hòa mà không thích nàng.
Nghĩ như vậy lòng ta liền dễ chịu đi không ít.
Phụ vương nói ta hãy thân thiết với nàng một chút, dù sao nàng cũng là nữ nhi của Thái úy, cho dù có là thứ nữ, cũng có tác dụng.
Mẫu phi nói tuy nàng là thứ nữ nhưng lại an phận thủ thường, là một cô nương tốt, bà nói ta không cần phải nhớ thương A Hòa nữa, hãy đối xử với nàng thật tốt.
Vì thế mỗi ngày ta đều đến tiểu viện của nàng, nhưng dù đã làm mọi cách ta vẫn không thể giả vờ thích nàng được. Mỗi lần nhìn thấy gương mặt kia của nàng trong thâm tâm ta liền xuất hiện hình bóng của A Hòa.
Ở An Châu, khi ta đi mua dược liệu, giả bộ bị người của Thái tử ám sát, ta có một viên tục mệnh hoàn, viên thuốc này sau khi uống có thể giúp ta bảo toàn tính mạng nhưng phải ngủ hơi lâu.
Tất cả đều là kế hoạch của phụ vương.
Nhưng khi ta nghe được nàng ở bên ngoài nghẹn ngào mà gọi tên ta, nàng nói nàng biết y thuật, ta quyết định không uống viên thuốc kia.
Ta muốn thử xem nàng có thật sự muốn cứu ta hay không.
Sau đó nàng như không hề biết mệt, ngày ngày ở bên cạnh ta, dịu dàng cùng ta nói chuyện, cho ta ăn, giúp ta uống.
Trừ a nương ra, chưa từng có ai tốt với ta như vậy.
Thật ra, nàng cũng rất tốt.
Ngày A Uẩn rơi xuống nước, lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng bơi.
Nàng nhảy vào nước cứu người, ta liền trở nên luống cuống, dường như không chút suy nghĩ nhảy vào trong nước.
Rốt cuộc ta vẫn rất sợ nước, ngược lại nàng nắm lấy thắt lưng ta kéo ta vào bờ.
Cùng lúc đó ta nhớ lại cảnh tượng năm mười ba tuổi ấy A Hòa cũng đã cứu ta như vậy.
Không biết là do sợ hay gì khác, tim ta đột nhiên đập rất nhanh.
Gặp lại A Hòa, nàng đang cùng một nam nhân song đôi trên phố, nhìn về phía đối phương ánh mắt đưa tình.
A Hòa nói rằng nàng chưa từng nghĩ sẽ gả cho ta, cũng chưa từng thích ta, từ đầu đến cuối đều là ta tự mình đa tình.
Nhưng ta nhớ rất rõ ràng, người cứu ta ngày đó, trông mắt chỉ có ta.
Ta không nhịn được hỏi A Hòa.
Nàng lại nói:”Ta không biết bơi, không thể cứu được ngươi, nhưng a tỷ sinh ra ở Tô Châu, thật ra….”
Chắc nhìn sắc mặt ta ngày càng tái nhợt, nàng cũng không nói câu tiếp theo.
Thời điểm quay về kinh thành, ta mua một sợi dây màu đỏ ở ven đường.
Trước kia ta từng xem qua ở trong sách, dây đỏ tặng người thương sẽ biến thành tơ hồng, hai người yêu nhau sẽ không bao giờ chia lìa.
Ta không muốn tuân thủ lời hứa, ta không muốn thả nàng đi. Ta không thể để tình cảm biết bao năm qua trở thành bọt nước.
Chẳng qua chỉ là ta nhận sai người nên mới yêu sai người mà thôi.
Cho nên ta bắt đầu kế hoạch lấy lòng nàng, tiếp cận nàng, nhưng rõ ràng nàng đều hiểu cả chỉ là một chút cơ hội cũng không cho ta.
Không tới mấy ngày, ta đã hoàn toàn bị từ chối triệt để.
Tống Tri Ngôn thực sự yêu nàng, chỉ nhìn ánh mắt của hắn ta cũng có thể biết, có so thế nào ta cũng không bằng hắn.
Tô Ngữ cũng yêu hắn, có lẽ chính bản thân nàng cũng không phát hiện ra, hoặc có lẽ nàng đã giấu nó đi rồi.
Chỉ cần Tống Tri Ngôn xuất hiện trong tầm mắt của nàng, ánh mắt nàng, mãi mãi cũng chỉ có hắn.
Tống Tri Ngôn và nàng, là lương duyên.
Ta gạt phụ vương viết hưu thư, phụ vương tức giận nhốt ta lại, sau đó lừa nàng rằng ta bị bệnh.
Phụ vương muốn lôi kéo nàng, giam nàng ở lại kinh thành này. Chỉ cần nàng ở lại, Phủ Thái úy không thể không đứng về phe chúng ta.
Ta sai Sở Vân đi giúp nàng, khi Sở Vân trở về nói hắn muốn nàng đi gặp mặt ta lần cuối, nàng lại trực tiếp trèo tường chạy trốn.
Thậm chí còn không hỏi thăm ta một câu.
Sau khi ta bị sung quân đày đi biên cương, nghe nói nàng nhờ người đến cứu ta.
Cửa nát nhà tan, một khi đã ngã xuống đáy vực thì chỉ còn lại nỗi bi thương, cũng có thể là do người trước kia ta coi thường đến cuối cùng vẫn còn nhớ đến ta, lo lắng cho ta.
Ta ở trên đường lớn khóc rống lên, người đi đường đều cho rằng ta là kẻ điên.
Nếu đêm trước ngày đại hôn kia nàng trốn khỏi Phủ Thái úy, người gả cho ta là A Hòa, liệu mọi chuyện sẽ không như bây giờ?
Nếu ngay từ đầu ta nhận ra đó là nàng, chúng ta liệu có thể hạnh phúc?
Nếu ta sớm đến yêu thương nàng, hiện giờ người ở bên cạnh nàng liệu có thể là ta không?
Đáng tiếc, tất cả đều không có nếu như.
Hai tháng sau, ta nằm ở trà lâu đối diện khách điếm yên bình nhắm hai mắt lại.
Ta từng nghĩ sai người nói cho nàng rằng ta ở trong này, nhưng lại nghĩ, nàng là một cô nương tốt, nhất định như vậy sẽ khiến nàng buồn.
Cho nên, ta dặn hạ nhân sau khi ta ch.ế.t, mai táng ta ở cạnh mộ của mẫu thân nàng.
Như vậy, khi nàng đến tế bái mẫu thân, ta cũng có thể nhìn thấy nàng.
Toàn văn hoàn.
Khi chúng ta rời đi, nàng ấy ôm ta khóc rất lâu, nói rằng sau này sẽ đến Tô Châu để gặp ta.
Khi đi ngang qua Anh Châu, ta đến tiệm trà gặp Lý Mạc.
Nhìn thấy huynh trưởng ta ở phía sau, hắn ta nhếch môi cười.
"Tô cô nương, cô còn nhớ lá thư ta để lại cho cô không?"
Ta gật đầu: “Thấy thì thấy, nhưng ta không đồng ý, ngươi phải tự mình quay lại.”
Bức thư hắn để lại cho ta ngày hôm đó nói rằng hắn là quân cờ được Huyền Ninh Vương cài vào bên người ta.
Huyền Ninh vương rất tham vọng, ông ta muốn làm phản. Bị mắc kẹt trong bàn cờ không thể thoát ra, điều duy nhất Lý Mạc có thể làm là bảo ta trốn khỏi Vương phủ, trốn khỏi kinh thành.
Hắn nói quê hắn cũng ở Tô Châu.
Hắn còn nói nếu một ngày nào đó hắn chết ở nơi đất khách quê người, ta hãy đón hắn về nhà.
Ta không biết hắn đã phải gánh chịu số phận gì, nhưng ta biết hắn không phải là người xấu.
Sau khi ta và huynh trưởng trốn đi, Huyền Ninh Vương phái người đi theo, nhờ tin của Lý Mạc nên bọn ta đã cắt đuôi được đám người đó.
Sau khi từ biệt Lý Mạc, ta và huynh trưởng trở về Tô Châu.
Huynh ấy đã mở một phòng y quán ở đây, còn có hơn chục đệ tử.
Ta cũng mở quán trà và tìm kế mưu sinh.
Huynh trưởng luôn đến quán trà của ta và ở đó vài canh giờ, luôn gọi loại trà đắt tiền tốt nhất.
Sau này hắn dọn hẳn vào quán trà của ta, cũng chuyển cả y quán đến cạnh quán trà, huynh ấy bảo lười chạy tới chạy lui.
Vào Lễ hội đèn lồng, ta trốn sau lưng huynh trưởng ngắm pháo hoa khắp bầu trời.
Huynh trưởng đột nhiên quay lại nói.
"Tiểu Ngữ, muội còn nhớ lúc nhỏ muội đã hứa với ta điều gì không?"
Ta lắc đầu.
Huynh trưởng thở phì phì tức giận nói.
"Lúc muội tám tuổi, muội nói lớn lên muốn cưới ta."
Ta vẫn đứng nguyên tại chỗ, mặt đỏ từ má đến tận mang tai.
"Nhưng ta đã..." đã thành thân.
Huynh trưởng tốt như vậy, ta không xứng với huynh ấy.
Huynh ấy ngắt lời ta, giọng nói cùng pháo hoa vang lên cùng một lúc:
“Là ta tới quá muộn, không cưới được muội trước.”
Mắt ta đỏ hoe, ta quay người bỏ chạy.
Huynh trưởng phía sau không đuổi kịp mà hét toáng lên: "Tiểu Ngữ, nàng lấy ta nhé?"
Ta chợt dừng lại, quay lại nhìn huynh ấy, những người xung quanh chúng ta cũng nhìn sang bên, đầy tò mò mang theo ý cười.
Pháo hoa trên bầu trời vô cùng lộng lẫy, huynh ấy đứng dưới những chiếc đèn lồng nhiều màu sắc và mỉm cười với ta.
Một thân bạch y, đôi mắt như trăng sáng trên trời.
Từ khi nào huynh ấy trở nên rực rỡ như vậy?
Ta không nhớ rõ, trong trí nhớ của ta, huynh trưởng của ta dường như luôn tỏa sáng như vậy.
Ta lại chạy lại, hắn dang rộng tay ra, gió thổi mạnh, ta lao vào vòng tay huynh ấy.
…
Năm thứ hai trở về An Châu, ta và huynh ấy thành thân.
Tiểu Chiêu dẫn theo hai đệ đệ đến chúc mừng ta.
Trong đám đông còn có một cô gái đeo mặt nạ bạc, theo sau là một nam tử tuấn tú cũng đeo mặt nạ.
Lý Mạc không đến, nhưng hắn tặng ta một bức tranh.
Trong bức tranh hắn tặng ta là ta và huynh trưởng, là khung cảnh ngày ấy hắn gặp ta và huynh trưởng lần đầu tiên.
Sau đó, ở kinh thành xảy ra biến cố lớn, Huyền Ninh vương mưu nghịch và bị thái tử giết che.t ngay tại cổng thành.
Vương phi tự tử để giữ trong sạch cho gia tộc của mình, liên lụy đến vô số người trong triều.
Cũng may huynh trưởng đã bán tiệm trà từ lâu, nếu không ta có thể cũng bị liên lụy.
Công chúa quỳ trước mặt hoàng đế suốt năm ngày năm đêm, cuối cùng cầu xin giữ lại được mạng sống của Thế tử.
Hắn bị biếm làm thường dân và bị đày biên cương.
Ta nhờ người đi tìm nhưng họ nói rằng hắn đã được cứu từ lâu.
Như vậy, hắn sẽ được tự do.
Li Mạc đến tiệm trà của ta hai tháng sau sự việc, đi cùng hắn là một nữ tử môi đỏ răng trắng.
Hắn nói, hắn đã cứu nữ tử này trên đường đến đây, Nàng ấy nhất quyết muốn lấy thân báo đáp ân cứu mạng, hắn đuổi thế nào cũng không đi.
Huynh trưởng nghe vậy liền hiểu ý, nhốt hai người vào nhà kho trong một đêm tối đầy gió.
Ta không nhịn được, tự mình rời giường chuẩn bị đi cứu người lại bị huynh trưởng hãm lại trong lồng ngực.
Huynh ấy thổi tắt đèn, ghé sát tai ta nói bằng giọng đầy mê hoặc:
“Chúng ta còn có việc quan trọng hơn phải làm.”
(Hoàn chính văn)
Ngoại truyện Kỳ Tẫn Tu
Ta bị Thái tử hạ độc, có lẽ chỉ còn sống được hai tháng nữa.
Hôm Tết Nguyên tiêu đó, ta đứng ngay dưới cầu bán nguyệt, nhìn thấy Tô Ngữ quay người lại, nước mắt lập lòe chạy vào trong lồng ngực Tống Tri Ngôn.
Nàng nói, nàng nguyện ý gả cho hắn.
Ta vừa cảm thấy vui cho nàng, lại vừa cảm thấy giống như bị tảng đá ngàn cân đè xuống khiến ta không thở nổi.
Nhớ tới ngày đại hôn hôm ấy, cuối cùng ta cũng đã nhớ ra hình như ta đã gặp nàng ở đâu đó trước đây nhưng làm cách nào cũng không thể nhớ ra là ở đâu.
Tất cả trang sức ta tặng nàng đều cất đi, ta nghĩ nàng không thích.
Sau này mới biết, ngày nàng rời khỏi Vương phủ nàng đã đem tất cả cầm bán đổi lấy tiền bạc.
Nói đến đây ta thật sự có chút ghét nàng, ngày đại hôn ánh mắt nàng nhìn ta, rõ rang là nàng thích ta, nhưng lại không lấy lòng ta, cũng không tiếp cận ta.
Ta không thích nàng, không cho nàng đến viện của ta, vậy mà nàng còn chẳng hề lo lắng, còn cảm thấy như vậy là may mắn.
Nhưng ta cũng chỉ nghĩ nàng đang lạt mềm buộc chặt.
Mẫu phi làm khó nàng, ta còn nghĩ có thể như vậy nàng sẽ tìm ta xin được giúp đỡ chăng?
Nhưng nàng không hề.
Khi ta nhận nhầm nàng thành A Hòa, nàng mới có biểu cảm khác, nàng tức giận, còn nghiêm túc nói cho ta biết, nàng là Tô Ngữ.
Ta nghĩ, đại khái nàng như vậy là vì ta thích A Hòa mà không thích nàng.
Nghĩ như vậy lòng ta liền dễ chịu đi không ít.
Phụ vương nói ta hãy thân thiết với nàng một chút, dù sao nàng cũng là nữ nhi của Thái úy, cho dù có là thứ nữ, cũng có tác dụng.
Mẫu phi nói tuy nàng là thứ nữ nhưng lại an phận thủ thường, là một cô nương tốt, bà nói ta không cần phải nhớ thương A Hòa nữa, hãy đối xử với nàng thật tốt.
Vì thế mỗi ngày ta đều đến tiểu viện của nàng, nhưng dù đã làm mọi cách ta vẫn không thể giả vờ thích nàng được. Mỗi lần nhìn thấy gương mặt kia của nàng trong thâm tâm ta liền xuất hiện hình bóng của A Hòa.
Ở An Châu, khi ta đi mua dược liệu, giả bộ bị người của Thái tử ám sát, ta có một viên tục mệnh hoàn, viên thuốc này sau khi uống có thể giúp ta bảo toàn tính mạng nhưng phải ngủ hơi lâu.
Tất cả đều là kế hoạch của phụ vương.
Nhưng khi ta nghe được nàng ở bên ngoài nghẹn ngào mà gọi tên ta, nàng nói nàng biết y thuật, ta quyết định không uống viên thuốc kia.
Ta muốn thử xem nàng có thật sự muốn cứu ta hay không.
Sau đó nàng như không hề biết mệt, ngày ngày ở bên cạnh ta, dịu dàng cùng ta nói chuyện, cho ta ăn, giúp ta uống.
Trừ a nương ra, chưa từng có ai tốt với ta như vậy.
Thật ra, nàng cũng rất tốt.
Ngày A Uẩn rơi xuống nước, lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng bơi.
Nàng nhảy vào nước cứu người, ta liền trở nên luống cuống, dường như không chút suy nghĩ nhảy vào trong nước.
Rốt cuộc ta vẫn rất sợ nước, ngược lại nàng nắm lấy thắt lưng ta kéo ta vào bờ.
Cùng lúc đó ta nhớ lại cảnh tượng năm mười ba tuổi ấy A Hòa cũng đã cứu ta như vậy.
Không biết là do sợ hay gì khác, tim ta đột nhiên đập rất nhanh.
Gặp lại A Hòa, nàng đang cùng một nam nhân song đôi trên phố, nhìn về phía đối phương ánh mắt đưa tình.
A Hòa nói rằng nàng chưa từng nghĩ sẽ gả cho ta, cũng chưa từng thích ta, từ đầu đến cuối đều là ta tự mình đa tình.
Nhưng ta nhớ rất rõ ràng, người cứu ta ngày đó, trông mắt chỉ có ta.
Ta không nhịn được hỏi A Hòa.
Nàng lại nói:”Ta không biết bơi, không thể cứu được ngươi, nhưng a tỷ sinh ra ở Tô Châu, thật ra….”
Chắc nhìn sắc mặt ta ngày càng tái nhợt, nàng cũng không nói câu tiếp theo.
Thời điểm quay về kinh thành, ta mua một sợi dây màu đỏ ở ven đường.
Trước kia ta từng xem qua ở trong sách, dây đỏ tặng người thương sẽ biến thành tơ hồng, hai người yêu nhau sẽ không bao giờ chia lìa.
Ta không muốn tuân thủ lời hứa, ta không muốn thả nàng đi. Ta không thể để tình cảm biết bao năm qua trở thành bọt nước.
Chẳng qua chỉ là ta nhận sai người nên mới yêu sai người mà thôi.
Cho nên ta bắt đầu kế hoạch lấy lòng nàng, tiếp cận nàng, nhưng rõ ràng nàng đều hiểu cả chỉ là một chút cơ hội cũng không cho ta.
Không tới mấy ngày, ta đã hoàn toàn bị từ chối triệt để.
Tống Tri Ngôn thực sự yêu nàng, chỉ nhìn ánh mắt của hắn ta cũng có thể biết, có so thế nào ta cũng không bằng hắn.
Tô Ngữ cũng yêu hắn, có lẽ chính bản thân nàng cũng không phát hiện ra, hoặc có lẽ nàng đã giấu nó đi rồi.
Chỉ cần Tống Tri Ngôn xuất hiện trong tầm mắt của nàng, ánh mắt nàng, mãi mãi cũng chỉ có hắn.
Tống Tri Ngôn và nàng, là lương duyên.
Ta gạt phụ vương viết hưu thư, phụ vương tức giận nhốt ta lại, sau đó lừa nàng rằng ta bị bệnh.
Phụ vương muốn lôi kéo nàng, giam nàng ở lại kinh thành này. Chỉ cần nàng ở lại, Phủ Thái úy không thể không đứng về phe chúng ta.
Ta sai Sở Vân đi giúp nàng, khi Sở Vân trở về nói hắn muốn nàng đi gặp mặt ta lần cuối, nàng lại trực tiếp trèo tường chạy trốn.
Thậm chí còn không hỏi thăm ta một câu.
Sau khi ta bị sung quân đày đi biên cương, nghe nói nàng nhờ người đến cứu ta.
Cửa nát nhà tan, một khi đã ngã xuống đáy vực thì chỉ còn lại nỗi bi thương, cũng có thể là do người trước kia ta coi thường đến cuối cùng vẫn còn nhớ đến ta, lo lắng cho ta.
Ta ở trên đường lớn khóc rống lên, người đi đường đều cho rằng ta là kẻ điên.
Nếu đêm trước ngày đại hôn kia nàng trốn khỏi Phủ Thái úy, người gả cho ta là A Hòa, liệu mọi chuyện sẽ không như bây giờ?
Nếu ngay từ đầu ta nhận ra đó là nàng, chúng ta liệu có thể hạnh phúc?
Nếu ta sớm đến yêu thương nàng, hiện giờ người ở bên cạnh nàng liệu có thể là ta không?
Đáng tiếc, tất cả đều không có nếu như.
Hai tháng sau, ta nằm ở trà lâu đối diện khách điếm yên bình nhắm hai mắt lại.
Ta từng nghĩ sai người nói cho nàng rằng ta ở trong này, nhưng lại nghĩ, nàng là một cô nương tốt, nhất định như vậy sẽ khiến nàng buồn.
Cho nên, ta dặn hạ nhân sau khi ta ch.ế.t, mai táng ta ở cạnh mộ của mẫu thân nàng.
Như vậy, khi nàng đến tế bái mẫu thân, ta cũng có thể nhìn thấy nàng.
Toàn văn hoàn.