Chương 4 - Tình Thân Đáng Giá Bao Nhiêu

4

Hôm đó, ba tôi cũng rất vui. Vừa nghe tôi không đậu trường nào, ông tỏ vẻ không để tâm:

“Không phải ai cũng giỏi như Viên Viên đâu. Vừa hay, Giang Tảo, con cũng lớn rồi, có thể đi làm kiếm tiền. Sau này em vào đại học, đi làm có lương cao, kiểu gì cũng sẽ báo đáp con.”

Mẹ tôi cố nhịn cười không để bật ra thành tiếng.

Tôi chỉ đáp gọn:

“Con cũng đậu rồi.”

“Trường nào? Đừng nói là Ngũ Trung nhé, cái trường rác rưởi ấy học cũng như không.”

“…Thất Trung.”

Trường trung học đứng đầu thành phố.

Khoảnh khắc đó, không khí nhà họ Giang như đông cứng lại.

Sau đó, mẹ tôi lập tức thuê gia sư cho Giang Viên.

“Đến cái thể loại như nó còn đậu được Thất Trung, chẳng lẽ con gái mình lại thua kém?”

Bà không thể chịu nổi việc đứa con gái bị mình vứt bỏ lại xuất sắc hơn đứa con ruột bà dồn hết tâm sức nuôi dưỡng.

Kiếp trước, vì tôi có điểm cao hơn Giang Viên, bà từng tìm đủ lý do bắt tôi quỳ phạt lên ván giặt không biết bao nhiêu lần!

Phải rồi, suýt thì quên — kiếp trước, người kèm học miễn phí cho Giang Viên, chính là tôi.

Còn kiếp này, để thuê gia sư, bà phải đi làm thêm ca đêm.

Có vẻ cũng khá cực — gần nửa đêm mới lết xác về nhà.

Ba năm cấp ba, tôi thấy tóc bà bạc đi từng sợi.

Nhưng chỉ cần Giang Viên đạt điểm khá một chút, bà sẽ lại phấn khởi đi khoe khắp khu chung cư.

Bà dồn toàn bộ tâm huyết vào Giang Viên, đích thân minh chứng cho thiên hạ thấy tình mẹ vĩ đại đến nhường nào!

Còn tôi, đã chẳng buồn ghen tị nữa rồi.

Trước kỳ thi đại học, họ lại tìm đến tôi.

Mẹ tôi cấu đùi ba mấy lần, ông mới ấp úng mở lời:

“Tảo Tảo, tình hình gia đình con cũng thấy rồi, thật sự không lo nổi hai đứa vào đại học cùng lúc…”

Lo?

Cái từ ấy nghe mới mỉa mai làm sao.

Tôi lấy ra tờ tiền 10 tệ năm xưa ông từng lén đưa tôi.

“Đây là suốt mười mấy năm qua khoản duy nhất hai người từng cho con.”

Ba tôi nghẹn họng, không nói thêm được gì.

Ông tức giận đứng bật dậy, quát vợ:

“Tôi mặc kệ! Bà muốn nói gì thì tự đi mà nói với nó!”

Mẹ tôi nhìn tôi, lần đầu giọng mềm xuống, dường như còn xen lẫn chút áy náy.

“Thôi được, muốn học thì học đi.”

Bà còn đặc biệt nấu cho tôi một bát mì, trên còn có một quả trứng ốp la.

“Ăn xong thì ngủ sớm, mai còn có sức đi thi.”

Tôi không nói gì, bê bát mì ra ban công — nơi vẫn là chỗ ăn cơm quen thuộc của tôi.

Sau đó, tôi đổ cả bát mì vào bát ăn của con chó.

Mẹ tôi chưa kịp phản ứng, con chó nhỏ đã lao đến, nuốt sạch trong vài miếng.

Rồi lập tức nằm xuống, toàn thân co giật.

Mặt mẹ tôi đen kịt, hai tay siết chặt lại.

“…Lần thứ hai rồi đấy.” — tôi lạnh lùng nói.

Bà ngẩng đầu nhìn tôi, mắt lộ rõ sự hoảng sợ.

Tôi lặng lẽ gom nốt đồ đạc vào bao tải, vác lên vai.

Ngôi nhà này, tôi nghĩ… sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Sau lưng là tiếng gào khóc tuyệt vọng của Giang Viên:

“Mẹ ơi! Mẹ bỏ gì trong trứng thế? Tiểu Hắc sắp chết rồi!”

Chuyện này, kiếp trước cũng từng xảy ra.

Rõ ràng tôi đã hứa không thi đại học, chỉ muốn hoàn thành kỳ thi thôi — vậy mà bà vẫn không buông tha.

Tối đó, tôi nôn thốc nôn tháo, sốt cao đến mê man.

Bà lạnh lùng nói:

“Mệnh mày hèn hạ, đừng mơ tưởng những thứ không thuộc về mình. Số mày như vậy, thì phải cam chịu!”

Kết quả thi đại học có rồi, Giang Viên vừa đúng điểm chuẩn trường trọng điểm.

Nhà họ Giang mở tiệc linh đình, khắp nơi khoe khoang.

Miệng thì khiêm tốn bảo: “Viên Viên chỉ vừa đủ điểm đậu trường hạng nhất, chắc sau này chọn đại học cũng khó…” nhưng trong lòng thì sướng như mở cờ, ai khen một câu là hớn hở ba ngày.

Tiếc là họ không biết, kiếp trước dưới sự kèm cặp của tôi, Giang Viên vượt điểm chuẩn hơn ba mươi điểm, đại học nào cũng chào đón.

Lần đó, tôi lần đầu thấy mẹ cười dịu dàng, ánh mắt đầy mãn nguyện, như thể mọi hy sinh bao năm qua cuối cùng cũng có hồi đáp.

Rồi bà quay sang tôi, cố ý hỏi:

“Giang Tảo, con thi được bao nhiêu điểm?”

“Tôi không biết.”

Vì điểm thi của tôi bị ẩn đi.

Mẹ bật cười thành tiếng:

“Ôi dào, con đúng là sĩ diện! Dù có thi kém cũng chẳng ai chê trách con!”

Giang Viên cũng không quên đâm chọt:

“Vào được Thất Trung thì sao? Thi đại học đâu dễ! Chị đúng là tự mãn quá mức!”

Ba tôi tiếp lời:

“Ba đã bảo rồi, phải học theo Viên Viên, chăm chỉ thật thà mới nên người…”

Đúng lúc ấy, nhân viên khu phố và đại diện Sở Giáo dục cùng xuất hiện.

Cả hai trường danh tiếng nhất Trung Quốc — Thanh Hoa và Bắc Đại — đều cử người tới.

“Giang Tảo, chúc mừng em, điểm thi đại học 718, em là thủ khoa khối Tự nhiên toàn tỉnh!”

Không khí lập tức đông cứng lại.

Vài giây sau, Giang Viên hét toáng lên:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)