Chương 5 - Tình Thân Đáng Giá Bao Nhiêu

5

“Tại sao? Dựa vào đâu chị ta được 718 điểm? Chắc chắn gian lận! Các thầy cô phải điều tra kỹ lại!”

Mẹ tôi cũng nổi giận gào lên:

“Nó là thứ không ai cần, sao có thể thi được điểm cao thế? Chắc chắn có gì mờ ám!”

Cảnh tượng ấy khiến giáo viên hai trường danh tiếng đứng đơ người.

Nhân viên khu phố thì ghé tai họ nói mấy câu — giải thích hoàn cảnh của tôi.

Ánh mắt của các thầy cô chuyển sang đầy thương xót, chẳng buồn đáp lại nhà họ Giang nữa.

Tôi là thủ khoa thành phố, cũng là thủ khoa toàn tỉnh.

Hai sở giáo dục thưởng tổng cộng 600 ngàn tệ. Khu dân cư còn giúp tôi xin thêm 30 ngàn trợ cấp đại học.

Tổng cộng 630 ngàn tệ!

Số tiền này đủ để nhà họ Giang trả hết khoản vay mua nhà, dư ra còn đủ để cho Giang Viên một cuộc sống đầy đủ hơn.

Không chỉ ba mẹ, ngay cả Giang Viên cũng tròn mắt, quên sạch mọi khinh ghét trước đây dành cho tôi.

Trong đầu cô ta lúc này chỉ có: với 630 ngàn, cô ta có thể ăn bao nhiêu món ngon, mua bao nhiêu váy công chúa, “cày” bao nhiêu album cho “anh trai nhà mình”.

Nó nắm lấy tay mẹ, lắc lắc:

“Mẹ ơi! Chị có tới 63 vạn đó!”

Chị?

Từ “chị” ấy, hai kiếp sống của tôi cộng lại, cũng chỉ nghe được chưa đầy một bàn tay.

Mỗi lần nó gọi tôi “chị”, đều là vì muốn moi được thứ gì đó từ tôi.

Mẹ tôi vừa mới chửi xong, giờ lại không dám nói nữa, chỉ biết lén bấm ba một cái.

Ba tôi thực ra chẳng cần nhắc cũng mất kiềm chế rồi.

Ánh mắt ông dán vào tiền thưởng, vừa xoa tay vừa tiến lại:

“Số tiền đó là của Giang Tảo, không phải của các người!”

“Ta là cha ruột nó, tiền đó đương nhiên phải là của ta!”

“Ủa? Giang Tảo không phải là trẻ mồ côi sao? Tự dưng lại lòi đâu ra cha mẹ thế?”

Hàng xóm đứng xem không ít.

Những năm qua tôi sống thế nào trong nhà họ Giang, bọn họ còn biết rõ hơn cả nhân viên khu phố.

Lúc này, ai nấy đều đứng ra nói rõ: tôi không hề có quan hệ máu mủ gì với họ.

“Có cha mẹ ruột nào mà không cho con mình một bữa cơm không?”

“Có ai bắt con gái ruột ngủ ngoài ban công, bên cạnh còn đặt chuồng chó?”

“Có cha mẹ nào mà thấy con bị bệnh, sốt cao cũng không mua thuốc, lại còn đuổi ra đường vì sợ lây không?”

“Có ai mà sợ con gái thi tốt nghiệp, liền ra tay đầu độc nó trước ngày thi không?”

Từng câu, từng lời, như dao cắt vào tai ba mẹ Giang Viên.

Còn tôi chỉ đứng yên, thậm chí hơi muốn cười.

Ba tôi xấu hổ đến đỏ bừng mặt.

Nhưng sức hút của 630 ngàn tệ vẫn đủ mạnh để nuốt sạch liêm sỉ của ông.

“Tảo Tảo, con nói đi!” — ông đẩy tôi lên phía trước.

Tôi cười:

“Chú Giang muốn tôi nói gì?”

“Thì tất nhiên là nói con là con gái ruột của ba rồi!”

Tôi vẫn cười, không nhúc nhích.

Ông tức giận, gân xanh nổi lên, tát thẳng vào mặt tôi một cái, muốn dùng vũ lực bắt tôi cúi đầu.

“Ba nuôi con khôn lớn vất vả thế nào, giờ con thành tài rồi liền trở mặt chối bỏ chúng ta à?”

“Đến cả súc sinh còn biết báo đáp cha mẹ, mày sống sao không bằng cả súc sinh?”

Tôi nhổ máu trong miệng, mặt lạnh như băng.

Chậm rãi rút từ túi ra một tờ giấy…

Trên đó, in rõ mấy chữ to:

Giấy chứng nhận trẻ mồ côi.

“Tôi có giấy chứng nhận trẻ mồ côi, sổ hộ khẩu của các người có tên tôi không?”

Dĩ nhiên là không!

Từ khi sinh ra, tôi đã là một đứa trẻ không hộ khẩu.

Lúc họ mua nhà trên thành phố, làm lại sổ hộ khẩu, trên đó chỉ có tên một mình Giang Viên.

“Cô có cha mẹ đầy đủ, lấy đâu ra giấy chứng nhận mồ côi?”

“Trẻ vị thành niên không ai nuôi dưỡng đều có quyền được cấp giấy đó — các người không biết sao?”

“Khi tôi mới một tuổi, chính dì Điền đã vứt tôi trong rừng sâu suýt chết.”

“Trước năm mười hai tuổi, các người không chu cấp cho tôi một xu, cũng không thực hiện bất kỳ nghĩa vụ nuôi dưỡng nào!”

“Sau năm mười hai tuổi, dù tôi có sống ở đây, nhưng tháng nào tôi cũng nộp tiền trọ!”

Tôi lấy ra xấp biên lai do chính mẹ viết tay.

Dày cộm một tập, tám năm, không thiếu một xu!

“Còn ăn mặc? Đều là người tốt bụng trong khu giúp đỡ! Học phí, sách vở — tôi đi làm tự kiếm từng đồng! Các người cần nhân chứng không? Tôi có thể gọi ra hàng đống!”

Sắc mặt nhà họ Giang khi trắng bệch, khi tím tái.

“Dù vậy, cô cũng không thể coi là trẻ mồ côi được! Ai cho cô giấy chứng nhận đó chứ?” — ba tôi vẫn chưa chịu từ bỏ.

“Không phải chính các người đồng ý sao?”

“Cái gì?”

“Năm tôi tám tuổi, bị bà nội đẩy xuống ao cá, suýt chết đuối. Ông trưởng thôn đưa tôi đi viện, viện phí hơn 10 ngàn.

Để không phải trả tiền, các người chính tay viết giấy từ bỏ quyền nuôi dưỡng… Tôi còn giữ bản gốc.

Trên đó có chữ ký của dì Điền, kèm theo dấu vân tay. Các người có muốn kiểm chứng không?”

Bốp!

ĐỌC TIẾP:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)