Chương 3 - Tình Thân Đáng Giá Bao Nhiêu
3
“Ngày nào tôi cũng mệt muốn chết, lấy đâu ra thời gian mà lo trường lớp cho nó? Nó giỏi như vậy, có bản lĩnh thì tự đi mà tìm trường học!”
Đó là nguyên văn bà nói với ba tôi.
Ánh mắt bà lại lướt về phía tôi, châm chọc như mọi khi.
Tôi cười đáp:
“Không cần đâu, các cô chú ở khu dân cư đã giúp con đăng ký xong rồi!”
Chỉ cần là trẻ mồ côi, mọi thủ tục đều rất thuận lợi.
Kiếp trước, chính cái danh “có cha mẹ” đã khiến tôi bị ngăn trở đủ điều.
Thậm chí khu dân cư còn giúp tôi xin được trợ cấp khó khăn 500 tệ mỗi tháng.
Tất nhiên, khoản tiền này tôi sẽ không ngu ngốc mà nói cho họ biết.
Nhưng đáng tiếc, nó vẫn bị để ý đến.
Năm tôi thi lên cấp hai, bỗng nhiên mẹ phát hiện tiền bà giấu trong nhà thiếu mất 1.000 tệ.
Giang Viên lập tức vu cho tôi ăn cắp còn “tình cờ” lục được 1.000 tệ trong cặp sách của tôi.
Bốp!
Mẹ tôi tát thẳng vào mặt tôi.
“Sớm biết mày không phải thứ tốt lành gì!”
Mọi oán hận bà tích tụ bấy lâu, cuối cùng cũng tìm được chỗ trút ra.
Đến khi ba tôi đi làm về, bà lại châm dầu vào lửa kể lại chuyện.
Bốp!
Ba tôi cũng tát một cái như trời giáng.
“Từ ngày mày bước chân vào nhà này, cái nhà này chưa được yên một ngày! Giờ còn học thói trộm cắp nữa!”
Ông mạnh tay đến mức tôi đập đầu vào bàn trà, máu lập tức túa ra.
Cả ba người đều sững lại, chết đứng.
Không ai dám lại gần.
Tôi lặng lẽ bò dậy, đi ra khỏi nhà.
Trên đường, một bác hàng xóm thấy mặt mũi tôi toàn máu, ánh mắt lập tức rực lửa.
“Bác ơi, phiền bác gọi giúp cháu một cuộc… báo cảnh sát. Nhà họ mất tiền.”
Vừa nghe đến “báo cảnh sát”, Giang Viên lập tức hoảng.
Nó kéo nhẹ áo mẹ:
“Mẹ, chỉ có 1.000 tệ thôi mà, phải báo công an à? Nếu chị bị bắt đi tù thật, chẳng phải đáng thương lắm sao…”
Mẹ tôi thì đâu nỡ buông một cơ hội tốt như vậy.
Cảnh sát đến rất nhanh.
“Mấy anh cảnh sát, chính là nó đấy! Nhỏ thế mà không biết điều, mấy anh bắt nó đi giáo huấn cho tôi!”
Bà vừa nói, vừa cười nhếch mép khoái chí.
Nhưng đáng tiếc, lần này bà phải thất vọng.
Số tiền 1.000 tệ đó là khoản trợ cấp hợp pháp, có giấy xác nhận của khu dân cư.
Ngược lại, Giang Viên lại bị phát hiện tiêu hơn 1.000 tệ trong điện thoại để “mua album tăng lượt” cho idol của cái gọi là “anh trai nhà em”.
Trong nhóm fan còn có bạn bè tung hô, khen ngợi hết lời — tất cả đều có thể làm bằng chứng.
“Vậy có cần bắt Giang Viên về giáo dục lại không?” — cảnh sát hỏi.
Mẹ tôi lập tức che chắn con gái sau lưng, nổi giận gắt:
“Con gái tôi lấy tiền của tôi, sao gọi là trộm được? Các anh bớt lo chuyện bao đồng đi!”
Hàng xóm xung quanh đều tỏ ra kinh ngạc:
“Lúc nghi ngờ là Giang Tảo thì nằng nặc đòi bắt đi, giờ đến lượt Giang Viên, lại lập tức che chở…”
“Chị em gì mà giống nhau như vậy, tôi còn tưởng Giang Tảo là con ruột họ chứ, hóa ra… không phải à?”
“Chị nghĩ cái gì vậy? Có mẹ ruột nào lại hại con gái mình thế không?”
Trong tiếng bàn tán xì xào của hàng xóm, mẹ tôi rầm một tiếng đóng sập cửa lại.
Trán tôi phải khâu hơn chục mũi.
Để tiết kiệm tiền, tôi chỉ dám đến phòng khám tư nhỏ ngoài khu dân cư.
Vết chỉ khâu xiêu vẹo, nhìn như một con rết xấu xí bám trên trán.
“Tảo Tảo, cái đó…”, ba tôi gãi đầu áy náy, mấy lần định nói lại thôi, rồi lục túi móc ra tiền công cả ngày hôm nay.
Tôi nhận lấy, ông thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi tôi quay người, ánh mắt mẹ tôi đã quét tới như lưỡi dao.
Tôi đưa hết chỗ tiền vừa nhận cho bà.
Khoé môi ba tôi giật nhẹ, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Nếu ông thật lòng muốn cho tôi, đã chẳng trao tiền trước mặt mẹ.
Trước mặt bà, ông chỉ muốn làm giảm bớt chút cảm giác tội lỗi mà thôi.
Kiểu tình cha như vậy, tôi thật sự chẳng thiết tha gì!
Sau vụ đó, mẹ càng ngày càng ghét tôi ra mặt.
Trước kia dù giả tạo, bà còn chừa lại cho tôi một bát cơm.
Giờ thì không, bà thậm chí nuôi một con chó, đem hết cơm thừa thức ăn cho nó, chứ không để cho tôi.
Chuồng chó đặt ngay đối diện chỗ tôi ngủ, chưa đầy một mét.
Đêm nào tôi cũng ngủ cùng mùi phân và nước tiểu của nó.
Nhưng tôi cũng chẳng bận tâm.
Từ cấp hai, tôi bắt đầu ở nội trú, chỉ về nhà dịp lễ Tết.
Mà vào kỳ nghỉ dài, tôi sẽ tranh thủ làm thêm ở các cửa hàng gần nhà, gần như không phải ở nhà nhiều.
Khi kết quả thi vào cấp ba được công bố, mẹ tôi vui như mở cờ trong bụng, lần đầu tiên cho tôi được ngồi ăn cùng bàn.
“Chúc mừng Viên Viên đậu trường Nhất Trung! Trường tốt thứ hai toàn thành phố đấy!”
Bà liếc nhìn tôi, mặt mày rạng rỡ đầy tự hào.
Giang Viên hệt như con công nhỏ kiêu ngạo, ngúng nguẩy hỏi:
“Giang Tảo, chị thi được trường nào thế? Đừng bảo là trượt cấp ba nha?”