Chương 2 - Tình Thân Đáng Giá Bao Nhiêu

2

Thà để họ bán rồi ném lại cho tôi mấy đồng gọi là “cho”, còn bắt tôi phải biết ơn cảm động, thì tôi thà tự mình bán còn hơn.

Tiền, chỉ khi nằm trong túi mình thì mới thật sự là của mình.

Tối đó, ba tôi phát hiện heo trong chuồng không còn, liền chạy sang chất vấn:

“Heo đâu?”

“Bán rồi.”

“Tiền đâu?”

“Đó là tiền học phí cả năm của con, ba muốn lấy à?”

Ba há miệng, nhưng không nói ra được câu nào.

“Bao nhiêu năm nay, ba mẹ không cho con một xu. Đều là con tự nuôi heo nuôi gà bán lấy tiền đi học. Nếu ba thật sự muốn, con đưa cũng được.”

Trên mặt ba hiện lên vẻ áy náy hiếm hoi, khoé miệng giật nhẹ vì xấu hổ.

“Ba không phải muốn lấy tiền của con… Ba chỉ sợ con còn nhỏ, không giữ được tiền thôi…”

Tôi gật đầu, không nói gì thêm.

Ông lục lọi túi quần hồi lâu, cuối cùng lấy ra được tờ tiền mười đồng nhàu nát, đưa cho tôi.

“Tiền thuốc lá ba giấu mẹ để dành đấy.”

Tôi nhận lấy.

Trên mặt ông hiện ra một nụ cười nhẹ, có vẻ nhẹ nhõm.

Hôm sau là ngày chôn cất bà nội, mẹ tôi nóng ruột thu dọn đồ đạc, sốt sắng muốn quay lại thành phố.

Tôi chui vào chuồng gà, bắt ra năm con còn lại.

Ba tôi lúng túng đứng ngoài nhìn, ngập ngừng nói: “À… mẹ con bảo ba…”

Ánh mắt ông dừng lại trên mấy con gà trong tay tôi.

Kiếp trước, mẹ tôi đem hết gà lẫn trứng mang đi cho Giang Viên bồi bổ, đến một bát canh loãng còn lại bà cũng pha thêm nước rồi mới cho tôi uống. Kết quả, Giang Viên quay sang chê bai tôi như kẻ ăn xin.

Kiếp này, tôi rộng rãi tặng cho họ một con.

“Những ngày qua tiếp đãi không chu đáo, con gà này, coi như phần mang về.”

Ba lại lục lọi túi quần, lần này không móc ra được đồng nào.

Ông đón lấy con gà, kiếm chuyện bắt chuyện:

“Con tranh thủ về sớm, tụi ba mẹ phải đón chuyến xe cuối về thành phố.”

Tôi gật đầu.

Tay xách bốn con gà cùng rổ trứng, tôi đến nhà ông trưởng thôn.

Lúc quay về, mẹ đã dẫn Giang Viên rời đi trước rồi.

Nơi này, bà chẳng muốn nán lại thêm một giây.

Khi tôi và ba vừa lên chuyến xe cuối cùng về thành phố, mẹ đã mở miệng hỏi ngay:

“Tiền bán heo bán gà đâu?”

Câu đó bà hỏi ba, nhưng ánh mắt sắc bén như chim ưng thì quét thẳng về phía tôi.

Tôi lấy ra ba trăm đồng đưa cho bà.

“Con biết ba mẹ không muốn nuôi con, lần này đón con về chỉ là bất đắc dĩ. Ba trăm này là tiền thuê nhà và tiền điện nước tháng này. Còn tiền ăn học, con tự lo.”

Mặt mẹ méo xệch một cách khó tả, nhưng vẫn nhận lấy tiền.

Tôi tiếp lời:

“Để tránh sau này có người nói con ăn ở không không trả tiền, làm phiền mẹ viết giúp con một tờ biên lai.”

Câu đó rõ ràng đã chọc giận bà.

Bà trừng tôi như muốn xé xác.

Lúc ấy, có một bà hàng xóm đi ngang qua thấy tôi đứng ở cửa thì tò mò hỏi:

“Đây là ai thế?”

Kiếp trước, Giang Viên không cho tôi nói với ai rằng tôi là chị nó.

Mẹ thì không cho tôi gọi bà là mẹ ở bên ngoài.

Ba thì coi như không có đứa con gái này.

Tôi từng cố gắng lấy lòng tất cả họ, cuối cùng chỉ đổi lại sự khinh bỉ và xem thường.

Kiếp này, tôi sẽ không dán mặt vào nữa.

Tôi thản nhiên đáp:

“Cháu tên Giang Tảo, là trẻ mồ côi, bà nội mất rồi. Giờ đến nhờ cậy chú Giang và dì Điền.”

Bà hàng xóm nhìn tôi, ánh mắt đầy thương cảm.

Thấy tôi mặc bộ đồ người lớn vá chằng vá đụp, bà liền lấy một túi đồ của con gái đem cho.

Cả nhà ba người kia đều lộ vẻ khó chịu rõ rệt.

Vừa bước vào nhà, họ lại bắt đầu cãi vã xem tôi sẽ ngủ ở đâu.

Nhà chỉ có hai phòng ngủ, phòng khách và bếp chung một không gian.

Ba tôi đề nghị cho tôi ngủ chung với Giang Viên, nhưng mẹ tôi gạt ngay:

“Viên Viên ưa sạch sẽ, nó không thể ngủ với con bé quê mùa đó được. Cho nó nằm sofa đi!”

Bà còn mỉa mai:

“Sofa nhà này còn tốt hơn cái giường ọp ẹp ở quê của nó, nó nên biết ơn mới phải.”

Giang Viên lại phản đối:

“Không được! Con còn phải ngồi lên sofa! Nó dơ lắm, con sợ bị rận…”

Tôi lặng lẽ xách túi đồ bằng bao tải rắn rết ra ban công.

Kiếp trước, tôi đã sống ở dưới dây phơi quần áo ngoài đó cho đến khi học xong cấp ba.

“Con ngủ ở đây.”

Mẹ tôi nhìn tôi một cái, đầy chán ghét.

Giang Viên “hừ” một tiếng, tiện tay kéo luôn cửa kính ngăn giữa ban công và phòng khách lại.

Ba tôi có vẻ áy náy, hôm sau liền dùng vài tấm ván đóng cho tôi một cái giường gỗ nhỏ.

Vậy là, bổn phận làm cha của ông, đến đó là hết.

Giang Viên học trường tiểu học tư, một năm học phí 18 ngàn.

Ba mẹ tôi đương nhiên sẽ không cho tôi học mấy trường như thế.

Thậm chí mẹ tôi còn chẳng buồn quan tâm tôi có được đi học hay không.

Tôi biết, đó là cái giá cho việc tôi dám “cãi lời” bà.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)