Chương 6 - Tin Nhắn Từ Quá Khứ
Quay lại chương 1 :
Như thể đang nói lời từ biệt với chính mình của quá khứ.
Cha nuôi tôi vừa nghèo vừa lười, chẳng cưới nổi vợ.
Lần này nghe khai mới biết, mẹ nuôi tôi cũng là do ông ta mua về.
Toàn bộ tiền bạc đều đổ vào việc mua tôi và mẹ nuôi, khiến nhà nghèo đến mức không có nổi miếng thịt để ăn.
Cơm trắng chấm muối là chuyện thường ngày.
Tôi phải làm việc mỗi ngày, nuôi gà trồng rau, làm không xong lại bị đánh đập.
Trong ký ức của tôi, lần ông ta tàn nhẫn nhất là treo tôi lên cây trước cửa nhà để đánh, sau đó để tôi treo lủng lẳng cả nửa đêm.
Cũng may mẹ nuôi lén thả tôi xuống, nên tôi mới không bị treo đến sáng.
Lần này, trước khi đi, tôi mang theo toàn bộ số tiền mình kiếm được.
Cũng không chút do dự mà bán đi chiếc xe đẩy cơm rang.
Có lẽ từ lâu tôi đã muốn thoát khỏi nơi ấy, đến mức chẳng buồn thu dọn hành lý, cứ thế mà bỏ đi.
Cả một đời này, chỉ vì ông ta muốn có một đứa con trai.
Tôi bị cướp mất mười bảy năm.
Còn ông ta, là một con thú đội lốt người, chỉ để tôi sống sót, chứ không phải để sống tử tế.
Tôi chỉ học được vài năm phổ cập, rồi sớm phải nghỉ học.
Miễn cưỡng biết đọc biết viết, rồi lăn lộn ngoài xã hội.
Hai mươi tuổi.
Ngoài việc xào cơm ngon, tôi chẳng có ưu điểm nào cả.
Tôi thường nhìn những sinh viên cùng tuổi, họ đến mua cơm, cầm theo máy tính bảng, toàn là kiến thức trong đó.
Cũng là một chiếc ba lô, nhưng của tôi chỉ có dụng cụ, cơm nguội, hoặc một đống thứ linh tinh vứt lâu chẳng nhớ nữa.
Vương Quốc Hoa đang bàn với tôi: “Con ở nhà bầu bạn với mẹ nhiều hơn, bà thật sự rất nhớ con. Ba sẽ ra ngoài kiếm việc, đống nợ đó con không cần lo.”
Tôi rút thẻ ngân hàng trong túi ra: “Tiền con có thể kiếm. Con sẽ mua lại xe đẩy cơm rang, rồi tìm một khu phố ẩm thực nào đó để bán là được.”
Đối diện với tương lai.
Hai người đàn ông chúng tôi nói chuyện một cách hết sức gượng gạo.
Thậm chí đến giọng nói cũng có phần khách sáo.
Khoảng trống hơn chục năm, khiến giữa chúng tôi vẫn còn sự xa lạ khó nói thành lời.
Tôi lặng lẽ bỏ đi.
Lại quay về thăm mẹ.
Bà đang ngồi ngoài sân, rất yên tĩnh.
Chỉ cầm một quyển sách trên tay, chăm chú nhìn.
Tôi có một cảm giác rất mãnh liệt, liền nói với Vương Quốc Hoa – lúc ấy đang chuẩn bị ra khỏi nhà: “Ba, con sẽ chữa khỏi cho mẹ.”
Ông như chết lặng.
Quay đầu nhìn tôi: “Vừa rồi con gọi ba là gì?”
“Ba.”
“Ừ.” Ông lại đưa tay lau nước mắt. “Con xem đó, người năm mươi tuổi rồi mà cứ hay khóc. Nhưng đây là lần đầu tiên từ khi con bị mất tích, con gọi ta là ba.”
13
Tôi bước lại gần.
Thì ra Tống Quế Anh không phải đang đọc sách.
Mà là đang xem mấy tấm ảnh được kẹp trong sách.
Có một bức tôi rất quen thuộc.
Đó là tấm ảnh của tôi lúc nhỏ, từng được phóng to treo trên xe đạp của Vương Quốc Hoa.
Những tấm còn lại thì khiến tôi phải dừng bước vì lạ lẫm.
Tôi nhìn chằm chằm, tham lam dõi theo tuổi thơ của chính mình – cái thời tôi vẫn còn có một cuộc sống hạnh phúc – mà chẳng để ý đã đứng quá gần Tống Quế Anh.
Bà quay đầu lại, vừa nhìn thấy tôi liền hoảng sợ đến mức làm rơi cả sách lẫn ảnh.
Bà cuống cuồng chạy vào trong phòng.
Cánh cửa lập tức đóng sập lại.
Nhưng bà lại trốn sau cửa sổ, len lén nhìn tôi.
Thấy tôi cúi xuống nhặt ảnh, bà sốt ruột đến mức đi đi lại lại.
Tôi kẹp lại ảnh vào sách, đưa qua cửa sổ đang mở hé: “Con không phải người xấu đâu, mẹ, con là Vương Thắng Kiệt.”
Bà dường như không hiểu ai là Vương Thắng Kiệt.
Chỉ chăm chú nhìn tôi thật lâu.
Bà bất ngờ giật lấy quyển sách từ tay tôi.
Cửa sổ lập tức đóng sầm lại.
Nhưng may mắn thay, ít nhất hôm nay tôi không còn là “quái vật” nữa.
14
Nói đến đây.
Câu chuyện dường như đã kết thúc.
Tôi thường nghĩ, nếu mọi thứ thật sự kết thúc như vậy thì cũng đã là tốt lắm rồi.
Nhưng sự đời chẳng như mong muốn.
Câu chuyện này vẫn còn tiếp tục.
Tôi phát hiện trên người cha có rất nhiều vết thương.
Ông nói, có vết là do trên đường tìm tôi, thấy người có nét giống tôi liền đến hỏi, bị hiểu nhầm là kẻ xấu rồi bị đánh.
Có vết là do kiệt sức, đi đường dài tìm con nên ngã trầy trật.
Cũng có vết là trong lúc giúp người khác chống lại bọn buôn người thì bị thương.
Vết thương lớn nhất là một vết sẹo dài như con rết trên chân trái.
Ông nói: “Cái này hả, năm đó bị xe đâm, gãy chân.”
Ông cười tươi: “May là tài xế không bỏ chạy, chỉ phải làm một cuộc phẫu thuật.”
Còn đầu gối của ông, dù ông không nói, tôi cũng đoán được.
Chắc là ông từng quỳ xuống rất nhiều lần, chỗ đó thâm đen cả lại.
Làm sao tôi không biết được.