Chương 7 - Tin Nhắn Từ Quá Khứ

Những ngày mưa, vết thương đó vẫn còn đau.

Nên dáng đi của ông cũng không còn bình thường.

Trước đây, khi bán cơm rang, tôi chẳng có tham vọng gì lớn.

Chỉ mong cả đời không bị đói, thậm chí chưa từng nghĩ đến chuyện lấy vợ.

Bây giờ tôi đã mở lại sạp hàng.

Tôi muốn một lần nữa nuôi cha mẹ cho tử tế.

Cha tôi muốn ra công trường làm việc, nhưng thân thể ông sau ngần ấy năm đã suy sụp.

Tôi bảo ông hãy chăm sóc mẹ, lúc rảnh thì giúp tôi rửa rau, như vậy cũng đỡ đần phần nào.

Vừa nghe đến hai chữ “đỡ đần”, ông liền gật đầu nhận ngay không chút do dự.

Khi khách đông, mẹ tôi sẽ ở trong phòng nhỏ chờ bọn tôi xong việc.

Cha rửa rau rất cẩn thận, ông luôn nói đời ông gặp được nhiều người tốt, giờ tìm được con trai rồi, nhất định phải báo đáp xã hội.

“Người ta đã giúp ba chuyện gì vậy?” Lúc rảnh, tôi cũng muốn biết nhiều hơn về những năm tháng tôi đã đánh mất. Tôi đang bù đắp cho mười bảy năm ký ức đã mất.

“Hồi đầu nhà còn chút tiền, ba nhớ là mới bắt đầu tìm con đã tiêu hết mấy chục ngàn. Ba không đi làm được, mẹ con lại bị thương, sau đó thì nghèo kiết xác. Lúc nghèo nhất, ba phải quỳ xuống xin người ta cho miếng cơm ăn.”

“Họ đều rất tốt.”

Ông nói là “họ”, chứ không phải “hắn”.

Chắc ông cũng nhận ra mình lỡ lời, liền vội an ủi tôi: “Giờ ba đã ổn rồi, ít nhất còn tìm được con. Có người trong nhóm đi cùng ba, tìm con đến hơn hai mươi năm vẫn chưa thấy.”

Khó khăn, thật sự rất khó khăn.

Với những người như bọn tôi, cuộc sống là một hành trình đầy thử thách.

Đôi tay ông vẫn không ngừng làm việc.

“Khi con ba tuổi đã biết viết tên mình rồi, mẹ con từng cầm tay dạy con từng nét.”

Chỉ là sau này tôi đã quên mất.

Hôm đó, có rất nhiều bậc phụ huynh mặc áo gile tìm con đến trước quầy hàng của tôi.

Họ cầm tấm bảng tìm trẻ thất lạc lớn trên tay.

Ai nấy đều mang gương mặt mỏi mệt, đầy nén nhịn.

Họ thật lòng chúc mừng Vương Quốc Hoa.

Có lẽ vì nghĩ đến đứa con mình vẫn chưa tìm được, nên rất nhanh sau đó, gương mặt ai cũng lại hiện rõ nét buồn.

Có người lên tiếng: “Lão Vương, chúc mừng ông đã thoát khỏi đội ngũ tìm con, giờ có thể hưởng phúc rồi.”

Cha tôi rửa rất nhiều rau.

Ông bảo tôi làm cơm rang để mời bạn bè, kiên quyết không lấy tiền họ.

Ông còn giải thích với tôi: “Họ giúp ba rất nhiều…”

“con biết mà, con biết mà…”

Về đến nhà.

Mẹ đang nhặt rau.

Bà rất lặng lẽ.

Tôi tiến lại gần: “Mẹ, con là Tiểu Kiệt đây.”

Bà lập tức nhìn tôi: “Tiểu Kiệt?”

Tôi gật đầu.

Bà như sực nhớ ra điều gì, lập tức chạy đến tủ lục tìm.

Bà lôi ra rất nhiều đồ chơi và quần áo, tất cả đều còn mới, chỉ là để lâu quá nên cũ kỹ đi.

Ngay cả bao bì cũng đã ngả vàng.

Quần áo có đủ từ nhỏ đến lớn.

Quà tặng không cái nào trùng cái nào.

Bà nhìn tôi, nói: “Của Tiểu Kiệt, của Tiểu Kiệt.”

Đôi mắt bà cũng gần như mù vì khóc quá nhiều năm.

Tiểu Kiệt đã ở ngay trước mặt bà, vậy mà bà lại không nhận ra.

Đến tháng thứ tư kể từ khi tôi trở về.

Vương Quốc Hoa lâm bệnh nặng.

15

Những năm tháng rong ruổi đã khiến thân thể ông tàn tạ đi rất nhiều.

Gió sương dãi nắng, đói no thất thường, chỉ một trận cảm nhẹ cũng khiến ông đột nhiên yếu đến mức không gượng dậy nổi.

Uống thuốc cũng không đỡ, đưa vào bệnh viện cũng chẳng có tác dụng gì.

Tôi đưa Vương Quốc Hoa về nhà, ban ngày ở nhà chăm sóc, đút thuốc cho ông.

Ban đêm lại ra quầy bán cơm rang.

Ông áy náy lắm: “Cả đời này, ba chẳng chăm sóc tốt cho con, cũng chẳng chăm được mẹ con. Khó khăn lắm mới có cơ hội bù đắp, giờ lại thành thế này…”

Tôi nhẹ nhàng lau nước mắt cho ông: “Con chẳng phải đã quay về rồi sao? Cơm rang của con ngon lắm, con không để mẹ đói được đâu.”

Dường như ông đã mệt mỏi quá lâu rồi.

Cuối cùng, cũng đến lúc ông phải nghỉ ngơi.

16

Bệnh đến như núi đổ.

Chẳng bao lâu, ông đã nằm liệt trên giường, không gượng dậy nổi.

Mẹ dường như lại có tiến triển.

Dạo gần đây bà không còn phát bệnh nữa.

Với sự xuất hiện của tôi trong ngôi nhà này, bà cũng đã quen dần.

Bà còn có thể vào bếp, nấu mì cho Vương Quốc Hoa ăn.