Chương 3 - Tiên Nghịch Vương Lâm
Chương 4: Bí Mật Của Hư Thiên Cốc
Hư Thiên Cốc trải dài như một hố sâu không đáy, bao phủ trong bóng tối và bí ẩn. Mỗi bước chân tiến vào nơi này, không khí trở nên nặng nề hơn, như thể có hàng nghìn linh hồn u uất bị giam cầm nơi đây đang gào thét. Vương Lâm dẫn đầu, bước đi không chút do dự, còn Lâm Thanh đi phía sau, ánh mắt lo lắng dõi theo bóng lưng cứng rắn của hắn.
"Ngươi có chắc rằng mình sẵn sàng đối mặt với mọi thứ trong đây không?" Lâm Thanh khẽ hỏi.
Vương Lâm không đáp ngay, chỉ lạnh lùng gật đầu. Đối với hắn, sự sợ hãi không còn tồn tại nữa. Từ khi mất đi gia đình và chịu đựng bao nhiêu đau khổ, hắn đã trở nên cứng rắn hơn bất kỳ ai. Tất cả những gì hắn cần lúc này là sức mạnh — sức mạnh để tiêu diệt kẻ thù, để bảo vệ những gì còn lại của bản thân.
Khi tiến sâu hơn vào Hư Thiên Cốc, sương mù dần tan biến, để lộ ra một vùng đất hoang tàn, tràn ngập xương cốt và những cánh đồng cỏ úa màu chết chóc. Không gian nơi này lạnh lẽo đến đáng sợ, như thể mọi sinh khí đã bị rút cạn. Cả hai đứng trước một đại điện cũ kỹ, rêu phong phủ kín, và từ bên trong, một luồng khí đen kỳ bí bốc lên. Trước mặt đại điện là một tấm bia đá cổ, khắc những chữ cổ xưa mà Lâm Thanh không đọc được.
"Đây là nơi mà bí thuật được ẩn giấu?" Vương Lâm hỏi, mắt chăm chú nhìn vào đại điện.
"Phải... nhưng..." Lâm Thanh ngập ngừng, đôi mắt cô sáng lên chút do dự. "Truyền thuyết kể rằng có một Vực Linh canh giữ bí thuật này. Đó là một thực thể cổ xưa, mạnh mẽ và ác liệt. Nếu chúng ta muốn tiến vào trong, cần phải đánh bại nó."
Không đợi lời giải thích thêm, Vương Lâm tiến về phía đại điện, ánh mắt kiên định. Hắn không sợ hãi trước bất cứ thứ gì, bởi trong hắn, sự căm hận đã khiến mọi cảm giác nguy hiểm trở nên vô nghĩa. Nhưng khi hắn vừa bước tới gần tấm bia đá, mặt đất bỗng rung chuyển, không gian xung quanh như bị xé rách. Một tiếng gầm vang lên từ sâu trong lòng đất.
"Vực Linh!" Lâm Thanh hét lên, rút vũ khí ra, ánh mắt cảnh giác.
Từ dưới lòng đất, một luồng khí đen bốc lên, biến thành hình dáng của một sinh vật khổng lồ. Nó có thân hình dữ tợn, toàn thân bao phủ trong bóng tối, đôi mắt đỏ rực sáng lên trong bóng đêm, đầy chết chóc và căm hận. Vực Linh, kẻ canh giữ Thiên Nguyên Bí Thuật, giờ đây đang hiện diện trước mặt họ, sẵn sàng tiêu diệt bất kỳ ai dám xâm phạm nơi này.
Vương Lâm không nói gì, hắn chỉ nắm chặt thanh kiếm trong tay, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. Hắn biết, nếu muốn có được Thiên Nguyên Bí Thuật, hắn phải vượt qua thử thách này.
Trận Chiến Với Vực Linh
Vực Linh lao tới với tốc độ kinh hoàng, móng vuốt sắc nhọn xé toạc không khí. Vương Lâm nhanh chóng nhảy lên, tránh khỏi đòn tấn công và tung ra một chưởng mạnh mẽ. Làn sóng khí mạnh mẽ xung quanh Vương Lâm đập thẳng vào Vực Linh, nhưng con quái vật này không hề nao núng, nó chỉ rống lên đầy phẫn nộ và tiếp tục lao đến.
Lâm Thanh đứng sau, tung ra những đạo pháp chú, tạo thành một màn chắn bảo vệ cho Vương Lâm. Cô cố gắng giữ khoảng cách, nhưng rõ ràng sức mạnh của Vực Linh quá lớn so với những gì cô có thể tưởng tượng. Đòn đánh của nó làm rung chuyển cả vùng đất, đẩy lùi mọi thứ xung quanh.
"Vương Lâm, cẩn thận! Nó mạnh hơn chúng ta tưởng!" Lâm Thanh hét lên, cố gắng sử dụng hết sức mình để hỗ trợ.
Nhưng Vương Lâm không hề nao núng. Hắn vẫn lao thẳng về phía trước, tránh né những đòn tấn công như vũ bão của Vực Linh, mỗi chiêu thức của hắn đều mạnh mẽ và chuẩn xác. Mặc dù Vực Linh vô cùng đáng sợ, nhưng nó không phải là đối thủ của một kẻ đã trải qua hàng trăm trận chiến sinh tử như Vương Lâm.
Khi Vực Linh chuẩn bị tung ra đòn cuối cùng, Vương Lâm đột ngột di chuyển cực nhanh, xuất hiện ngay phía sau nó. Hắn vận toàn bộ nội lực vào thanh kiếm đen trong tay, và với một nhát chém, hắn xé toạc không gian, cắt ngang thân thể khổng lồ của Vực Linh. Một tiếng hét kinh thiên động địa vang lên, trước khi sinh vật hắc ám đó biến thành làn khói đen và tan biến vào hư không.
Không gian xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh. Vương Lâm hạ kiếm, ánh mắt vẫn lạnh lùng, nhưng hơi thở của hắn dồn dập hơn. Trận chiến này đã khiến hắn hao tổn không ít sức lực, nhưng cuối cùng, Vực Linh đã bị đánh bại.
Lâm Thanh bước lại gần, ánh mắt lấp lánh sự ngưỡng mộ nhưng cũng pha chút lo lắng. "Ngươi thật mạnh... Nhưng còn bên trong đại điện, ta không biết liệu còn nguy hiểm nào khác không."
Vương Lâm không đáp, hắn chỉ gật đầu rồi tiến thẳng vào đại điện cổ. Bên trong, không gian u tối và lạnh lẽo như một lăng mộ bị lãng quên. Trên bệ đá ở giữa đại điện, một cuộn trục bằng ngọc tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, chính là Thiên Nguyên Bí Thuật mà họ đang tìm kiếm.
Vương Lâm tiến lại gần, đôi mắt hắn chăm chú nhìn vào cuộn trục, cảm nhận được sức mạnh khổng lồ ẩn chứa bên trong nó. Nhưng ngay khi hắn chạm tay vào cuộn trục, một cơn lốc năng lượng bùng phát, cuốn cả hắn và Lâm Thanh vào một không gian khác.
Sự Thức Tỉnh
Khi tỉnh lại, Vương Lâm thấy mình đang đứng giữa một vùng không gian vô tận. Phía trước hắn là một bóng hình mờ ảo, một tu sĩ cổ đại với ánh mắt đầy uy nghiêm và sức mạnh vô biên.
"Ngươi là ai?" Vương Lâm hỏi, giọng đầy cảnh giác.
Bóng hình tu sĩ nhìn Vương Lâm, rồi cất tiếng. "Ta là người sáng tạo ra Thiên Nguyên Bí Thuật. Nếu ngươi muốn có được sức mạnh này, ngươi phải sẵn sàng trả giá. Ngươi có thực sự sẵn sàng đánh đổi tất cả?"
Vương Lâm không chút do dự. "Ta sẵn sàng."
Tu sĩ cổ đại khẽ cười, rồi biến mất, để lại Vương Lâm đứng giữa không gian mờ ảo với sự lựa chọn quan trọng nhất trong đời.
Chương 5: Cái Giá Của Quyền