Chương 2 - Tiên Nghịch Vương Lâm

Chương 3: Con Đường Tìm Kiếm Thiên Nguyên Bí Thuật

Ánh bình minh mờ nhạt chiếu xuống khi Vương Lâm cùng người phụ nữ lạ mặt rời khỏi tàn tích của Đằng gia. Hắn bước đi trong im lặng, để lại đằng sau những xác chết và đống tro tàn, nhưng trong lòng hắn, một ngọn lửa mới đang bùng cháy. Hắn không thể dừng lại cho đến khi mọi kẻ thù đã đền tội.

Hành Trình Bắt Đầu

Người phụ nữ tên Lâm Thanh, một cái tên xa lạ với Vương Lâm, nhưng cách cô dẫn dắt và những thông tin cô cung cấp khiến hắn không thể bỏ qua. Trên con đường tiến về một ngôi sơn cốc xa xôi nằm trong lãnh thổ của Vô Ngân Sơn, một dãy núi hùng vĩ và bí ẩn, Lâm Thanh đã kể cho hắn nghe về hành trình mà họ sắp đối mặt.

"Thiên Nguyên Bí Thuật không phải chỉ đơn thuần là một bí thuật mạnh mẽ," Lâm Thanh nói, đôi mắt cô chăm chú nhìn về phía trước. "Nó từng được tạo ra từ thời cổ đại bởi một nhóm tu sĩ đã đạt tới cảnh giới cao nhất của con đường tu tiên. Họ nghĩ rằng sức mạnh này có thể giúp con người vượt qua cả sự kiểm soát của thiên đạo, trở thành người đứng trên tất cả. Nhưng nó cũng là con dao hai lưỡi. Nếu không đủ mạnh, ngươi sẽ bị chính bí thuật nuốt chửng."

Vương Lâm lắng nghe, không biểu lộ gì. Hắn hiểu rõ rằng, mỗi bước đi trên con đường tu luyện đều ẩn chứa sự nguy hiểm. Nhưng giờ đây, hắn không còn gì để mất.

"Vậy bí thuật đó nằm ở đâu?" Vương Lâm hỏi, phá vỡ không khí im lặng.

"Ở trung tâm Vô Ngân Sơn, trong một ngôi Cổ Quật mà từ hàng ngàn năm nay chưa có ai dám đặt chân đến. Nơi đó được gọi là Hư Thiên Cốc, nơi từng là chiến trường giữa các tu sĩ cổ đại khi tranh đoạt bí thuật. Những linh hồn oan nghiệt vẫn còn vất vưởng, và hầu hết những ai cố gắng tiếp cận đều không thể quay lại." Lâm Thanh trả lời, giọng nói đượm vẻ lo lắng.

Vương Lâm gật đầu. "Vậy thì chúng ta sẽ đến đó. Không có gì khiến ta sợ hãi nữa."

Cuộc Gặp Gỡ Trên Núi

Trên con đường tiến vào Vô Ngân Sơn, họ không chỉ gặp phải những nguy hiểm từ thiên nhiên, mà còn phải đối mặt với các thế lực đang truy tìm Thiên Nguyên Bí Thuật. Một đêm nọ, khi họ dừng chân tại một vùng đồi thấp, một toán tu sĩ xuất hiện. Mười người, trong trang phục của Hắc Đạo Môn, một môn phái độc ác và tàn nhẫn, đã theo dõi Vương Lâm và Lâm Thanh từ lâu.

"Ngươi là ai? Dám bước vào lãnh thổ của Vô Ngân Sơn mà không có sự cho phép của Hắc Đạo Môn!" Một tên tu sĩ bước ra, vẻ mặt hung hãn, nhìn Vương Lâm đầy khinh miệt.

"Chúng ta không có ý xâm phạm," Lâm Thanh cố gắng giải thích, nhưng Vương Lâm không còn tâm trạng để thương lượng. Hắn bước lên, lạnh lùng nhìn tên tu sĩ trước mặt.

"Rút lui, trước khi các ngươi phải trả giá," Vương Lâm nói, giọng nói tràn đầy sát khí.

Toán tu sĩ cười lớn. "Chỉ một mình ngươi mà dám đe dọa chúng ta sao? Ngươi không biết ngươi đang đối mặt với ai sao? Hắc Đạo Môn không bao giờ tha thứ cho những kẻ dám khiêu khích!"

Chưa kịp nói hết, Vương Lâm đã tung một chưởng, không gian xung quanh như bị xé toạc. Một luồng khí mạnh mẽ đánh thẳng vào tên tu sĩ, khiến hắn văng ra xa, đâm sầm vào một tảng đá lớn, chết ngay lập tức. Những tên còn lại lập tức lùi bước, ánh mắt hoảng sợ.

"Ngươi... ngươi là ai?" Một tên trong số đó run rẩy hỏi, nhưng không dám tiến lên.

"Người mà các ngươi không thể đụng đến." Vương Lâm đáp lạnh lùng.

Toán tu sĩ nhanh chóng rút lui sau cái chết kinh hoàng của đồng đội. Hắc Đạo Môn có thể mạnh mẽ, nhưng họ không ngốc, và Vương Lâm không phải là kẻ mà họ có thể dễ dàng đối phó. Khi mọi thứ lắng xuống, Lâm Thanh bước lại gần Vương Lâm, ánh mắt lo lắng.

"Ngươi không nên gây hấn với Hắc Đạo Môn. Chúng ta đã đủ kẻ thù rồi."

Vương Lâm không đáp, chỉ nhìn về phía trước, nơi ngọn núi Vô Ngân sừng sững như thách thức ý chí của hắn. "Những kẻ yếu đuối không đáng lo. Ta chỉ tập trung vào mục tiêu của mình."

Hư Thiên Cốc

Sau nhiều ngày hành trình, Vương Lâm và Lâm Thanh cuối cùng cũng đứng trước Hư Thiên Cốc. Đó là một vực sâu u ám, bao quanh bởi những vách đá sắc nhọn, giống như một cánh cửa dẫn đến thế giới khác. Sương mù dày đặc che phủ mọi thứ, và những tiếng gió rít gào như tiếng khóc của hàng ngàn linh hồn.

"Đây là nơi sao?" Vương Lâm hỏi, mắt nhìn sâu vào bóng tối trước mặt.

"Phải. Nhưng bước vào nơi này là nguy hiểm vô cùng. Ta không chắc liệu chúng ta có thể quay lại." Lâm Thanh nhìn Vương Lâm, đôi mắt hiện rõ sự nghi ngờ.

"Ta không cần quay lại." Vương Lâm đáp, rồi bước thẳng về phía trước, không hề do dự.

Bước vào Hư Thiên Cốc, không khí ngay lập tức thay đổi. Sương mù lạnh lẽo bám chặt lấy da thịt, và những tiếng thì thầm bí ẩn vang lên từ bốn phía. Lâm Thanh rùng mình, nhưng cô vẫn bước theo Vương Lâm, bởi cô biết, một khi đã vào đây, không còn đường lui.

Những gì chờ đợi họ bên trong Hư Thiên Cốc không chỉ là mảnh vỡ của Thiên Nguyên Bí Thuật, mà còn là những bóng ma quá khứ, những kẻ thù đã bị lãng quên và những sự thật khủng khiếp về bản chất thực sự của Thiên Nguyên.