Chương 12 - Thường ký khê đình nhật mộ
Nguyên Sơn Quân vẫn bình tĩnh và luôn là người có thể kiểm soát được tình hình.
Nàng bước tới, ta cũng theo bản năng đi sát theo nàng, sợ Chu Tiểu Loan sẽ làm nàng bị thương.
Nguyên Sơn Quân chỉ đưa ra một lý do đã khiến cho người mẹ tuyệt vọng này buông tay: “Đứa trẻ này lúc sống đã phải chịu nhiều khổ đau rồi, lúc này hãy chôn cất nó đàng hoàng, để nó sớm được đầu thai, sống một cuộc đời khỏe mạnh, bình an, được không?"
Ta nghĩ đây có lẽ đây là lần đầu tiên Chu Tiểu Loan vâng theo Nguyên Sơn Quân.
Nàng buông tay, ngồi phịch xuống đất, trên vạt áo trước loang lổ đầy vết máu do đứa bé nôn ra.
Nàng bất lực nhìn những người hầu khiêng thi thể đi, sau đó nước mắt nước mũi giàn giụa hỏi Nguyên Sơn Quân: "Nó chắc chắn sẽ đầu thai vào một nhà tử tế, kiếp sau khỏe mạnh trường thọ phải không?"
“Đúng thế,” Nguyên Sơn Quân trả lời chắc chắn, “giống như con trai ta.”
Sau khi thu xếp xong mọi việc trong sân của Chu Tiểu Loan cũng như tang lễ của con trai nàng thì trăng cũng đã lên cao.
Dưới bóng cây đen như mực, Nguyên Sơn Quân tìm một hòn non bộ rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nàng thở hổn hển.
Ta nhịn không được hỏi nàng: “Tại sao năm đó Thụy ca nhi của đại phu nhân lại qua đời?”
Trong bóng đêm, ta không thể nhìn rõ mặt nàng.
Chỉ nghe được giọng nói vô cùng mệt mỏi của nàng: “Các ngươi chỉ nghĩ rằng có ai đó hãm hại ta phải không? Bọn họ đều thích mọi người ở sau nhà hục hặc với nhau.”
“Thằng bé cũng giống con trai của Chu Tiểu Loan, mắc bệnh rồi đi xa.”
Chẳng trách dù hai người tranh đấu cả đời nhưng đến khi sắp già, Nguyên Sơn Quân lại tận tình quan tâm tới mọi thứ liên quan đến người thiếp trắng tay này.
Trong đó có Lan Diệp.
Dựa theo quy củ, các thiếu gia trong phủ đều phải được nuôi dưỡng bên người chính thất, đương nhiên, cặp song sinh của Lan Diệp phần lớn thời gian cũng được nuôi dưỡng ở chỗ Nguyên Sơn Quân.
Lúc đầu, nàng thường xuyên có ý lấy lòng lão gia, mượn sức con trai.
Nàng còn đặc biệt nhờ lão gia ra mặt để cho phép nàng ở với ta vài ngày.
Phòng của ta nằm ở vị trí gần sân nơi hai thiếu gia trụ, tiện cho việc nàng đi lại.
Về phần Nguyên Sơn Quân, không những không kiêng kị, còn chủ động đề nghị Lan Diệp ở lại thêm mấy ngày nữa, ở chán thì về cũng không sao.
Chỉ bằng cách này, Lan Diệp mới có thể biết được sự khác biệt giữa mẹ ruột là nàng và chủ mẫu Nguyên Sơn Quân.
Với tài năng và kiến thức của mình, Nguyên Sơn Quân có thể dạy hai đứa trẻ đọc sách và viết chữ, nhưng nàng không thể;
Nguyên Sơn Quân kiểm soát tài chính của cả gia đình, nhà ngoại thường xuyên tặng quà, có thể lo liệu mọi thứ tốt nhất cho bọn trẻ trong việc ăn mặc ngủ nghỉ, còn nàng không thể;
Khi bọn trẻ lớn hơn, Nguyên Sơn Quân có thể nhờ các huynh đệ trong tộc mời các tiên sinh Thái Học để dạy dỗ, tương lai làm gì cũng có người hỗ trợ, còn nàng không thể;
Vì thế Lan Diệp rời đi một cách tâm phục khẩu phục, dọn thẳng đến nơi ở của Chu Tiểu Loan.
Tuy miệng nàng nói là ở một mình thật buồn, nhưng thực ra nàng thấy Chu Tiểu Loan thường xuyên điên khùng sau khi con trai qua đời nên muốn tới chăm sóc nàng ta mà thôi.
Ai có thể ngờ rằng sau khi trải qua bao thăng trầm của cuộc đời, cuối cùng trăm sông đổ về một biển, chủ tớ hai người lại sống cùng nhau.
Sau này, đôi khi Lan Diệp không khỏi nhớ các con nên vội vàng đến thăm, nói vài câu chuyện riêng tư rồi lại đến tìm ta.
Trong lúc chỉ có hai người, Lan Diệp cười khổ nói với ta: “Thì ra hạng người như ta thậm chí còn không xứng đáng làm mẹ.”
Ta không nói nên lời, cúi đầu xuống.
Có lẽ trong một gia đình bình thường, một người như Lan Diệp, vừa yêu thương con cái, vừa biết nhìn xa lại cần cù chịu khó, có thể làm một người mẹ thật hiền, thật tốt.
Nhưng trong một gia đình quyền quý thế này, những người như chúng ta quả thực không có tư cách làm mẹ.
Ta đành phải an ủi nàng: “Sau này, khi hai đứa bé trưởng thành, chắc hẳn họ sẽ yêu thương người mẹ ruột là ngươi, vượt xa những người không liên quan gì như chúng ta.”
Lan Diệp cũng an ủi ta, chỉ vào sân nơi Hồi Chu ở và nói: "Chu nha đầu cũng là một người có lòng, dù ngươi không phải mẹ đẻ của nàng thì tương lai nàng cũng nhất định sẽ hiếu thảo và kính trọng ngươi."
Ta lắc đầu.
Ta tốt với Hồi Chu cũng không phải vì có chỗ nương tựa khi về già gì đó
Đó không phải là thứ nàng nợ ta.
Là ta nợ tiểu thư.
Ta đã thỏa thuận với Nguyên Sơn Quân là chờ đến khi Hồi Chu lớn thêm chút nữa, nàng ta sẽ để cho ta đưa Hồi Chu ra ngoài ngắm nghía.
Ta muốn nàng được đi khắp nơi trời nam biển bắc.
Tốt nhất là có thể gặp được một người cùng nàng yêu thương lẫn nhau, chọn một nơi thích hợp để bầu bạn hết quãng đời còn lại.
Lúc đó ta lại nghĩ đến tiểu thư nên nói thêm: “Nếu Hồi Chu không thích đi ra ngoài, chỉ muốn ở trong sân của nàng thì ta có thể tìm người ở rể cho nàng.”
"Tóm lại, hãy để Hồi Chu làm tất cả những gì nàng muốn."
Nguyên Sơn Quân mỉm cười và phụ họa với ta: “Cả đời chúng ta đã bị quy củ đè ép nên cứ để bọn nhỏ sống thoải mái một chút theo ý mình cũng tốt.”
Lúc ấy nàng nhìn ta, không chớp mắt: “Doanh Thu, chờ sau này lão gia qua đời, ta bán ngươi về Nguyên gia, ngươi thấy thế nào?”
"Khi Văn Cẩm bệnh nặng đến mức mê man, nàng đã lải nhải với ta rất nhiều. Nghe nàng nói, có phải ngươi từng có người trong lòng đúng không? Ta thay tiểu thư nhà ngươi giúp ngươi nhé?"
Đó là Nguyên nhị công tử.
Mười năm sau, khi nhắc lại người quen thuộc mà xa lạ này, trong giây lát ta không thể nhớ được dáng vẻ của hắn.
Nhưng dù có cố gắng hết sức để nhớ được cũng là hắn của mười năm trước.
Hiện giờ bộ dáng của hắn thế nào, tính tình ra sao?
Liệu có còn nghịch ngợm như năm ấy, thay trà thành rượu, lừa các tỷ muội uống xong rồi chèo thuyền vào bờ, sau đó lại đưa từng người về sân của họ.
Liệu khi gặp lại ta, có còn cười nheo mắt như trăng lưỡi liềm và hỏi ta: “Doanh Thu cô nương thật khéo tay. Cô nương đã tặng các tiểu thư vô số khăn tay túi thơm, không biết khi nào mới đến lượt ta?”
Cảnh còn người mất từ lâu.
Ta quay đầu lại để kìm nước mắt, khàn giọng nói với Nguyên Sơn Quân: “Không cần.”
Lời chưa nói nước mắt đã sớm tràn bờ mi.
Đến một nơi mới, ai biết có lại gặp một đám thê thiếp, thiếu gia, tiểu thư hay không.
Thà rằng gắn bó với người xưa, biết người biết ta, còn có thể ở bên Hồi Chu, sống yên ổn lúc xế chiều.
Nàng bước tới, ta cũng theo bản năng đi sát theo nàng, sợ Chu Tiểu Loan sẽ làm nàng bị thương.
Nguyên Sơn Quân chỉ đưa ra một lý do đã khiến cho người mẹ tuyệt vọng này buông tay: “Đứa trẻ này lúc sống đã phải chịu nhiều khổ đau rồi, lúc này hãy chôn cất nó đàng hoàng, để nó sớm được đầu thai, sống một cuộc đời khỏe mạnh, bình an, được không?"
Ta nghĩ đây có lẽ đây là lần đầu tiên Chu Tiểu Loan vâng theo Nguyên Sơn Quân.
Nàng buông tay, ngồi phịch xuống đất, trên vạt áo trước loang lổ đầy vết máu do đứa bé nôn ra.
Nàng bất lực nhìn những người hầu khiêng thi thể đi, sau đó nước mắt nước mũi giàn giụa hỏi Nguyên Sơn Quân: "Nó chắc chắn sẽ đầu thai vào một nhà tử tế, kiếp sau khỏe mạnh trường thọ phải không?"
“Đúng thế,” Nguyên Sơn Quân trả lời chắc chắn, “giống như con trai ta.”
Sau khi thu xếp xong mọi việc trong sân của Chu Tiểu Loan cũng như tang lễ của con trai nàng thì trăng cũng đã lên cao.
Dưới bóng cây đen như mực, Nguyên Sơn Quân tìm một hòn non bộ rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nàng thở hổn hển.
Ta nhịn không được hỏi nàng: “Tại sao năm đó Thụy ca nhi của đại phu nhân lại qua đời?”
Trong bóng đêm, ta không thể nhìn rõ mặt nàng.
Chỉ nghe được giọng nói vô cùng mệt mỏi của nàng: “Các ngươi chỉ nghĩ rằng có ai đó hãm hại ta phải không? Bọn họ đều thích mọi người ở sau nhà hục hặc với nhau.”
“Thằng bé cũng giống con trai của Chu Tiểu Loan, mắc bệnh rồi đi xa.”
Chẳng trách dù hai người tranh đấu cả đời nhưng đến khi sắp già, Nguyên Sơn Quân lại tận tình quan tâm tới mọi thứ liên quan đến người thiếp trắng tay này.
Trong đó có Lan Diệp.
Dựa theo quy củ, các thiếu gia trong phủ đều phải được nuôi dưỡng bên người chính thất, đương nhiên, cặp song sinh của Lan Diệp phần lớn thời gian cũng được nuôi dưỡng ở chỗ Nguyên Sơn Quân.
Lúc đầu, nàng thường xuyên có ý lấy lòng lão gia, mượn sức con trai.
Nàng còn đặc biệt nhờ lão gia ra mặt để cho phép nàng ở với ta vài ngày.
Phòng của ta nằm ở vị trí gần sân nơi hai thiếu gia trụ, tiện cho việc nàng đi lại.
Về phần Nguyên Sơn Quân, không những không kiêng kị, còn chủ động đề nghị Lan Diệp ở lại thêm mấy ngày nữa, ở chán thì về cũng không sao.
Chỉ bằng cách này, Lan Diệp mới có thể biết được sự khác biệt giữa mẹ ruột là nàng và chủ mẫu Nguyên Sơn Quân.
Với tài năng và kiến thức của mình, Nguyên Sơn Quân có thể dạy hai đứa trẻ đọc sách và viết chữ, nhưng nàng không thể;
Nguyên Sơn Quân kiểm soát tài chính của cả gia đình, nhà ngoại thường xuyên tặng quà, có thể lo liệu mọi thứ tốt nhất cho bọn trẻ trong việc ăn mặc ngủ nghỉ, còn nàng không thể;
Khi bọn trẻ lớn hơn, Nguyên Sơn Quân có thể nhờ các huynh đệ trong tộc mời các tiên sinh Thái Học để dạy dỗ, tương lai làm gì cũng có người hỗ trợ, còn nàng không thể;
Vì thế Lan Diệp rời đi một cách tâm phục khẩu phục, dọn thẳng đến nơi ở của Chu Tiểu Loan.
Tuy miệng nàng nói là ở một mình thật buồn, nhưng thực ra nàng thấy Chu Tiểu Loan thường xuyên điên khùng sau khi con trai qua đời nên muốn tới chăm sóc nàng ta mà thôi.
Ai có thể ngờ rằng sau khi trải qua bao thăng trầm của cuộc đời, cuối cùng trăm sông đổ về một biển, chủ tớ hai người lại sống cùng nhau.
Sau này, đôi khi Lan Diệp không khỏi nhớ các con nên vội vàng đến thăm, nói vài câu chuyện riêng tư rồi lại đến tìm ta.
Trong lúc chỉ có hai người, Lan Diệp cười khổ nói với ta: “Thì ra hạng người như ta thậm chí còn không xứng đáng làm mẹ.”
Ta không nói nên lời, cúi đầu xuống.
Có lẽ trong một gia đình bình thường, một người như Lan Diệp, vừa yêu thương con cái, vừa biết nhìn xa lại cần cù chịu khó, có thể làm một người mẹ thật hiền, thật tốt.
Nhưng trong một gia đình quyền quý thế này, những người như chúng ta quả thực không có tư cách làm mẹ.
Ta đành phải an ủi nàng: “Sau này, khi hai đứa bé trưởng thành, chắc hẳn họ sẽ yêu thương người mẹ ruột là ngươi, vượt xa những người không liên quan gì như chúng ta.”
Lan Diệp cũng an ủi ta, chỉ vào sân nơi Hồi Chu ở và nói: "Chu nha đầu cũng là một người có lòng, dù ngươi không phải mẹ đẻ của nàng thì tương lai nàng cũng nhất định sẽ hiếu thảo và kính trọng ngươi."
Ta lắc đầu.
Ta tốt với Hồi Chu cũng không phải vì có chỗ nương tựa khi về già gì đó
Đó không phải là thứ nàng nợ ta.
Là ta nợ tiểu thư.
Ta đã thỏa thuận với Nguyên Sơn Quân là chờ đến khi Hồi Chu lớn thêm chút nữa, nàng ta sẽ để cho ta đưa Hồi Chu ra ngoài ngắm nghía.
Ta muốn nàng được đi khắp nơi trời nam biển bắc.
Tốt nhất là có thể gặp được một người cùng nàng yêu thương lẫn nhau, chọn một nơi thích hợp để bầu bạn hết quãng đời còn lại.
Lúc đó ta lại nghĩ đến tiểu thư nên nói thêm: “Nếu Hồi Chu không thích đi ra ngoài, chỉ muốn ở trong sân của nàng thì ta có thể tìm người ở rể cho nàng.”
"Tóm lại, hãy để Hồi Chu làm tất cả những gì nàng muốn."
Nguyên Sơn Quân mỉm cười và phụ họa với ta: “Cả đời chúng ta đã bị quy củ đè ép nên cứ để bọn nhỏ sống thoải mái một chút theo ý mình cũng tốt.”
Lúc ấy nàng nhìn ta, không chớp mắt: “Doanh Thu, chờ sau này lão gia qua đời, ta bán ngươi về Nguyên gia, ngươi thấy thế nào?”
"Khi Văn Cẩm bệnh nặng đến mức mê man, nàng đã lải nhải với ta rất nhiều. Nghe nàng nói, có phải ngươi từng có người trong lòng đúng không? Ta thay tiểu thư nhà ngươi giúp ngươi nhé?"
Đó là Nguyên nhị công tử.
Mười năm sau, khi nhắc lại người quen thuộc mà xa lạ này, trong giây lát ta không thể nhớ được dáng vẻ của hắn.
Nhưng dù có cố gắng hết sức để nhớ được cũng là hắn của mười năm trước.
Hiện giờ bộ dáng của hắn thế nào, tính tình ra sao?
Liệu có còn nghịch ngợm như năm ấy, thay trà thành rượu, lừa các tỷ muội uống xong rồi chèo thuyền vào bờ, sau đó lại đưa từng người về sân của họ.
Liệu khi gặp lại ta, có còn cười nheo mắt như trăng lưỡi liềm và hỏi ta: “Doanh Thu cô nương thật khéo tay. Cô nương đã tặng các tiểu thư vô số khăn tay túi thơm, không biết khi nào mới đến lượt ta?”
Cảnh còn người mất từ lâu.
Ta quay đầu lại để kìm nước mắt, khàn giọng nói với Nguyên Sơn Quân: “Không cần.”
Lời chưa nói nước mắt đã sớm tràn bờ mi.
Đến một nơi mới, ai biết có lại gặp một đám thê thiếp, thiếu gia, tiểu thư hay không.
Thà rằng gắn bó với người xưa, biết người biết ta, còn có thể ở bên Hồi Chu, sống yên ổn lúc xế chiều.