Chương 11 - Thường ký khê đình nhật mộ
Tuy rằng trong sân này tai vách mạch dừng, nhưng chia phe phái rất rõ ràng, có một số việc cũng không hề khó đoán.
Nếu truy cứu thì nguyên nhân tất cả mọi việc đều do người chủ gia đình này mà ra.
Đơn giản là lão gia nói dối quen miệng, hứa hẹn cho Chu Tiểu Loan quá nhiều.
Trong lời nói của ông ta, ông ta không chỉ dành tình cảm chân thành cho một mình nàng mà còn coi nàng là người vợ duy nhất.
Đã là người vợ duy nhất rồi thì làm gì còn lý do để sau này lại có người phụ nữ khác đè đầu cưỡi cổ nàng?
Về phần lão gia, lưỡi không xương trăm đường lắt léo, đẩy hết tất cả mọi ấm ức của Chu Tiểu Loan lên người tỷ muội Nguyên gia.
Tại hai người nhất quyết muốn được gả cho ông ta.
Tại hai người nhất định muốn sinh con.
Cũng tại hai người tranh cướp làm bà quản gia của ông ta, giúp ông ta có người nối dõi.
Nhưng Chu Tiểu Loan vốn đã cảm thấy tự ti vì xuất thân không tốt, nghe xong những lời này, nàng càng hận hai tỷ muội biết cách đầu thai này hơn.
Nàng không dám dây vào đại phu nhân nên tìm chúng ta gây sự.
Việc tố cáo ta ít nhất cũng có thể làm ta và tiểu thư mất đi sự ưu ái của lão gia.
Huống chi cuối cùng nó còn cướp đi sinh mệnh của tiểu thư, suýt nữa ngay cả ta cũng không sống nổi.
Lão gia không thể cho nàng thì nàng tự mình giành lấy, đây chính là thể diện mà đám phụ nữ ở nơi nhà cao cửa rộng này trông mong.
Vì vậy, ta có thể hiểu được sự kiêu ngạo của Chu Tiểu Loan lúc ban đầu, càng có thể hiểu được sự khom lưng uốn gối theo người lúc sau.
Nàng là người lớn tuổi nhất, làm bạn với lão gia trước cả đại phu nhân, nàng cũng từng là đóa hoa tươi đẹp nhất trong vườn.
Nhưng nàng không thể chống lại việc luôn có người mới trẻ trung, xinh đẹp tựa như những nụ hoa xuân, hết người này đến người khác xuất hiện trước mặt lão gia, làm lu mờ người xưa là nàng.
Nàng dần dần thay đổi thành một người khác.
Sự cao quý của nàng đã hoàn toàn biến mất khi nàng cúi rạp người cầu xin sủng ái.
Sau đó nàng không còn vẽ tranh nữa. Ta đoán, có lẽ nàng cũng nhận ra những bức tranh của mình đã không còn cái hồn khi xưa.
Nghĩ đến đám người đều có nỗi khổ riêng, ta trả lời Nguyên Sơn Quân: “Biết thì cũng có làm được gì đâu? Ta lấy dao đòi mạng nàng ư? Lấy mạng nàng rồi sẽ ra sao? Tiểu thư cũng không thể trở về nữa."
Ta nói điều này để khiến Nguyên Sơn Quân mất cảnh giác.
Nàng luôn lo sợ ta sẽ làm điều gì đó không đúng mực. Rốt cuộc, kể từ khi vào phủ, ta không ít lần làm chuyện điên khùng vì tiểu thư.
Nhưng việc này, đối với ta, chính là mối thù xương máu.
Ta có thể hiểu được sự hận thù vặn vẹo của Chu Tiểu Loan, nhưng ta không thể chấp nhận việc nàng thực sự ra tay hãm hại người khác.
Bất cứ người nào sáng suốt cũng có thể thấy được ta và tiểu thư vào phủ cũng chỉ muốn bo bo giữ mình, không quan tâm đến vinh hoa phú quý.
Chúng ta chưa bao giờ cản đường nàng, vậy tại sao chúng ta phải chịu đựng nỗi đau của nàng thay tên lão gia đáng chết này?
Sau khi có ý nghĩ giết chóc như vậy, ta chợt giật mình.
Ta nghĩ rằng ta cũng đã thay đổi.
Ta cũng bị nơi nhà cao cửa rộng này nuốt chửng, thay đổi trái tim rồi được nhổ ra.
Nhưng ta vẫn chưa nghĩ ra nên hành động thế nào để vừa có thể giết chết Chu Tiểu Loan, vừa có thể xóa sạch dấu vết liên quan đến mình để có thể tiếp tục chăm sóc Hồi Chu thì trong sân nàng truyền đến tin dữ —
Con trai ốm yếu của nàng đã qua đời.
Cậu bé ốm như tơ nhện ấy, khi chết nôn ra muộn ngụm thuốc hòa lẫn với máu, kêu lên một tiếng thảm thiết: “Mẹ ơi, con đau quá”, rồi tắt thở.
Cậu thiếu gia đáng thương ra đi khi mới mười tuổi.
Khi ta đi theo Nguyên Sơn Quân đến xem, Chu Tiểu Loan đang ôm chặt thi thể của đứa trẻ không chịu buông ra.
Một ma ma không tinh ý khuyên nhủ: “Sao Chu di nương lại không biết rằng Khang thiếu gia mang bệnh từ khi còn trong bụng mẹ, ngay cả thầy y cũng nói không thể sống được đến khi trưởng thành. Nếu trong lòng di nương đã hiểu rõ ràng bây giờ còn càn quấy làm gì nữa!"
Chu Tiểu Loan đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu.
Nàng trừng mắt nhìn ma ma kia đầy hung dữ, sợ đến mức ma ma vội núp sau lưng nha hoàn: “Ngươi trách ta sinh ra nó à? Ahhh?”
Nàng hét thật lớn, khuôn mặt xinh đẹp kia cũng trở nên vô cùng đáng sợ.
Sự suy sụp đáng sợ đó là nỗi tuyệt vọng khôn tả của một người mẹ.
Không biết có phải là do ta không biết cố gắng hay không mà nhìn Chu Tiểu Loan đang khóc ngất đi, ta đột nhiên không còn quá mong muốn lấy mạng nàng nữa.
Người làm việc ác đã nhận lấy quả đắng.
Nàng đã đau đớn hơn cả chết.
Nếu truy cứu thì nguyên nhân tất cả mọi việc đều do người chủ gia đình này mà ra.
Đơn giản là lão gia nói dối quen miệng, hứa hẹn cho Chu Tiểu Loan quá nhiều.
Trong lời nói của ông ta, ông ta không chỉ dành tình cảm chân thành cho một mình nàng mà còn coi nàng là người vợ duy nhất.
Đã là người vợ duy nhất rồi thì làm gì còn lý do để sau này lại có người phụ nữ khác đè đầu cưỡi cổ nàng?
Về phần lão gia, lưỡi không xương trăm đường lắt léo, đẩy hết tất cả mọi ấm ức của Chu Tiểu Loan lên người tỷ muội Nguyên gia.
Tại hai người nhất quyết muốn được gả cho ông ta.
Tại hai người nhất định muốn sinh con.
Cũng tại hai người tranh cướp làm bà quản gia của ông ta, giúp ông ta có người nối dõi.
Nhưng Chu Tiểu Loan vốn đã cảm thấy tự ti vì xuất thân không tốt, nghe xong những lời này, nàng càng hận hai tỷ muội biết cách đầu thai này hơn.
Nàng không dám dây vào đại phu nhân nên tìm chúng ta gây sự.
Việc tố cáo ta ít nhất cũng có thể làm ta và tiểu thư mất đi sự ưu ái của lão gia.
Huống chi cuối cùng nó còn cướp đi sinh mệnh của tiểu thư, suýt nữa ngay cả ta cũng không sống nổi.
Lão gia không thể cho nàng thì nàng tự mình giành lấy, đây chính là thể diện mà đám phụ nữ ở nơi nhà cao cửa rộng này trông mong.
Vì vậy, ta có thể hiểu được sự kiêu ngạo của Chu Tiểu Loan lúc ban đầu, càng có thể hiểu được sự khom lưng uốn gối theo người lúc sau.
Nàng là người lớn tuổi nhất, làm bạn với lão gia trước cả đại phu nhân, nàng cũng từng là đóa hoa tươi đẹp nhất trong vườn.
Nhưng nàng không thể chống lại việc luôn có người mới trẻ trung, xinh đẹp tựa như những nụ hoa xuân, hết người này đến người khác xuất hiện trước mặt lão gia, làm lu mờ người xưa là nàng.
Nàng dần dần thay đổi thành một người khác.
Sự cao quý của nàng đã hoàn toàn biến mất khi nàng cúi rạp người cầu xin sủng ái.
Sau đó nàng không còn vẽ tranh nữa. Ta đoán, có lẽ nàng cũng nhận ra những bức tranh của mình đã không còn cái hồn khi xưa.
Nghĩ đến đám người đều có nỗi khổ riêng, ta trả lời Nguyên Sơn Quân: “Biết thì cũng có làm được gì đâu? Ta lấy dao đòi mạng nàng ư? Lấy mạng nàng rồi sẽ ra sao? Tiểu thư cũng không thể trở về nữa."
Ta nói điều này để khiến Nguyên Sơn Quân mất cảnh giác.
Nàng luôn lo sợ ta sẽ làm điều gì đó không đúng mực. Rốt cuộc, kể từ khi vào phủ, ta không ít lần làm chuyện điên khùng vì tiểu thư.
Nhưng việc này, đối với ta, chính là mối thù xương máu.
Ta có thể hiểu được sự hận thù vặn vẹo của Chu Tiểu Loan, nhưng ta không thể chấp nhận việc nàng thực sự ra tay hãm hại người khác.
Bất cứ người nào sáng suốt cũng có thể thấy được ta và tiểu thư vào phủ cũng chỉ muốn bo bo giữ mình, không quan tâm đến vinh hoa phú quý.
Chúng ta chưa bao giờ cản đường nàng, vậy tại sao chúng ta phải chịu đựng nỗi đau của nàng thay tên lão gia đáng chết này?
Sau khi có ý nghĩ giết chóc như vậy, ta chợt giật mình.
Ta nghĩ rằng ta cũng đã thay đổi.
Ta cũng bị nơi nhà cao cửa rộng này nuốt chửng, thay đổi trái tim rồi được nhổ ra.
Nhưng ta vẫn chưa nghĩ ra nên hành động thế nào để vừa có thể giết chết Chu Tiểu Loan, vừa có thể xóa sạch dấu vết liên quan đến mình để có thể tiếp tục chăm sóc Hồi Chu thì trong sân nàng truyền đến tin dữ —
Con trai ốm yếu của nàng đã qua đời.
Cậu bé ốm như tơ nhện ấy, khi chết nôn ra muộn ngụm thuốc hòa lẫn với máu, kêu lên một tiếng thảm thiết: “Mẹ ơi, con đau quá”, rồi tắt thở.
Cậu thiếu gia đáng thương ra đi khi mới mười tuổi.
Khi ta đi theo Nguyên Sơn Quân đến xem, Chu Tiểu Loan đang ôm chặt thi thể của đứa trẻ không chịu buông ra.
Một ma ma không tinh ý khuyên nhủ: “Sao Chu di nương lại không biết rằng Khang thiếu gia mang bệnh từ khi còn trong bụng mẹ, ngay cả thầy y cũng nói không thể sống được đến khi trưởng thành. Nếu trong lòng di nương đã hiểu rõ ràng bây giờ còn càn quấy làm gì nữa!"
Chu Tiểu Loan đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu.
Nàng trừng mắt nhìn ma ma kia đầy hung dữ, sợ đến mức ma ma vội núp sau lưng nha hoàn: “Ngươi trách ta sinh ra nó à? Ahhh?”
Nàng hét thật lớn, khuôn mặt xinh đẹp kia cũng trở nên vô cùng đáng sợ.
Sự suy sụp đáng sợ đó là nỗi tuyệt vọng khôn tả của một người mẹ.
Không biết có phải là do ta không biết cố gắng hay không mà nhìn Chu Tiểu Loan đang khóc ngất đi, ta đột nhiên không còn quá mong muốn lấy mạng nàng nữa.
Người làm việc ác đã nhận lấy quả đắng.
Nàng đã đau đớn hơn cả chết.