Chương 2 - Thời Nguyện
THỜI NGUYỆN (2/4)
Tác giả: 七彩魚
Edit: Bí Ngô
Nhà đề cử: ꧁༺Nguyệt hạ độc chước 月下獨酌༻꧂
-------
5
Sau khi rời khỏi, tôi mới nghĩ tới một chuyện.
Sao hắn lại biết tên của tôi?
Là do tôi uống rượu say nói ra sao?
Rượu nhiều hại thân, về sau không được uống nhiều.
Tới công ty, khi cuộc họp lãnh đạo bắt đầu, tôi nhìn thấy Giang Chiếu Diễn.
Không biết mỗi lần hắn ở bên ngoài vui vẻ có cảm thấy áy náy hay không, nhưng bây giờ tôi đúng là cảm thấy chột dạ.
Nhất là khi Giang Chiếu Diễn hỏi: “Hôm qua em không về nhà?”
“Tôi ở cùng Giản Giản." Tôi bình tĩnh trả lời, đi lướt qua hắn tiến vào phòng họp.
“Như mọi người đã biết, hạng mục lần này chúng ta nhắm đến là của Sầm thị, người phụ trách là người hiện giờ đứng đầu Sầm gia, Sầm Việt, đã đến thành phố này. Hiện giờ chính là thời điểm để mọi người phát huy năng lực của mình, lợi dụng hết nhân mạch và tài nguyên, nhất định phải nắm được hạng mục lần này.”
Cuộc họp kết thúc, tôi thu dọn tài liệu chuẩn bị rời đi, Giang Chiếu Diễn lại ngăn tôi lại: “Chuyện ngày đó ở tiệc cuối năm mặc dù không bị truyền ra bên ngoài, nhưng hội đồng cổ đông vẫn bất mãn, Nguyện Nguyện, em phải giúp anh thuyết phục bọn họ.”
“Em không có thời gian.” Tôi lạnh lùng cự tuyệt, “Hạng mục lần này của Sầm thị rất quan trọng.”
Giang Chiếu Diễn cũng không hề tức giận, gật gật đầu cười: “Đi thôi.” Sau đó còn vui vẻ mà hỏi lại tôi: “Em thật sự không có ý định tìm một tình nhân bên ngoài sao? Trong tay anh đang có một đám thanh niên trẻ trung, đều là sinh viên mới ra trường, mặt đẹp dáng tốt, lại biết dỗ ngọt, làm các phú bà mê đến thần hồn điên đảo, em có muốn thử một chút không?”
Đẹp trai, dáng tốt.
Người đàn ông tối hôm qua thực sự là cực phẩm, chỉ tiếc thận không tốt, bằng không tôi đã bao nuôi hắn rồi.
Sao tôi lại nghĩ tới hắn rồi?
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, vứt ý tưởng lộn xộn trong đầu đi: “Không cần.”
Gianh Chiếu Diễn cười đắc ý, đột nhiên nắm lấy cằm tôi, cúi đầu ghé sát lại.
Tôi lùi về phía sau tránh hắn: “Không sợ tình nhân nhỏ của anh nhìn thấy sao?”
“Em yên tâm, dù cho có xảy ra chuyện gì, địa vị của em trong lòng anh không ai có thể thay thế. Những người đó thì tính là gì chứ, đồ chơi mà thôi. Nói gì thì nói, đúng là ở bữa tiệc cuối năm anh đã khiến em mất mặt, nói đi, em muốn bồi thường như thế nào?”
Tôi như tự hỏi: “Vậy chuyển nhượng cổ phần cho tôi đi, nhiều hay ít tùy thuộc vào tâm ý của anh?”
Ở phương diện này, Giang Chiếu Diễn luôn rất hào phóng: “Được.”
Dù sao không thể ly hôn, cổ phần công ty ở trong tay ai cũng giống nhau. Hắn chắc chắn suy nghĩ như vậy.
Cổ phần công ty rất nhanh đã thuộc sở hữu của tôi.
Bây giờ, tôi chính là cổ đông lớn nhất của Giang thị, số cổ phiếu nắm trong tay còn nhiều hơn cả cổ phiếu của công ty nhà mình, càng có động lực làm việc.
Tôi gọi điện cho Lâm Giản Giản: “Bằng cách nào cũng được, cậu nhất định phải vận động toàn bộ nhân mạch giúp tớ tiếp cận được Sầm Việt, tớ thực sự rất muốn giành lấy hạng mục lần này của Sầm thị.”
Ở vòng luẩn quẩn của chúng tôi, Lâm Giản Giản cực kỳ có mặt mũi, tuyệt đối không cần dựa vào bối cảnh của nhà mình….
Đương nhiên, chuyện này cũng có nguyên nhân.
Tài nguyên trong tay cô ấy rất nhiều, đã giúp tôi hoàn thành không ít hạng mục.
Lần này cũng vậy, tương đối thuận lợi.
Buổi chiều, cô ấy gọi điện thoại lại cho tôi: “Mọi việc suôn sẻ, bảy giờ tối nay, ở phòng Mẫu Đơn, tại nhà hàng Lệ Việt.”
Tôi biết Lâm Giản Giản lợi hại, nhưng không nghĩ lại lợi hại đến như vậy: “Giản Giản, tớ yêu cậu chết mất!”
—---------
6
Bảy giờ hai mươi, phòng Mẫu Đơn trong nhà hàng Lệ Việt.
Tôi cố ý đến sớm mười phút, nhưng cân nhắc thật lâu vẫn chưa gọi món được.
Đương nhiên không phải tôi không biết cách gọi món, chỉ là không biết khẩu vị của vị Sầm tiên sinh kia như thế nào, Lâm Giản Giản cũng không tìm hiểu được chuyện này.
Đúng bảy rưỡi, cửa phòng mở.
Tôi lập tức đứng dậy, bày ra nụ cười chuyên nghiệp nhất…
Mà giây tiếp theo, cười không nổi.
Tại sao lại là tên đó?
Hắn là Sầm Việt?
Nhân viên phục vụ cúi đầu rời khỏi, trong căn phòng lớn như vậy chỉ còn lại hai người chúng tôi.
Tôi đứng cứng ngắc một chỗ, nhìn người đàn ông đối diện ung dung kéo ghế ngồi xuống.
Hắn hôm nay đeo một chiếc kính gọng vàng, phía sau mắt kính kia là ánh mắt tuyệt đẹp tựa như đang cười, nhưng lại là nụ cười khiến người đối diện không biết được suy nghĩ thực sự của hắn là gì.
“Có vẻ cô không vui khi gặp tôi?”
Tôi chỉ có thể nói, tôi không dám không vui.
Nhưng mà không có cái gì để vui cả.
“Sầm tiên sinh, thật xin lỗi, tối đó tôi không biết đó là ngài.”
Sau khi nghe mấy lời ‘Thật xin lỗi’ của tôi, ý cười của Sầm Việt tựa như nhạt đi vài phần.
Người đàn ông này dáng dấp đẹp mắt, nhưng khí chất đạm nhạt lạnh lùng, chính là mẫu người khiến cho người ta sẵn sàng si mê như thiêu thân lao vào lửa.
Quả nhiên là càng đẹp thì lại càng nguy hiểm.
“Sầm tiên sinh.” Tôi yên lặng hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói, “Tôi chân thành xin lỗi anh, hy vọng anh không cần vì chuyện không thoải mái lúc trước mà từ chối việc hợp tác giữa hai bên.”
“Không thoải mái?” Sầm Việt nhướng mày, “Cho nên, tôi thật sự ‘không được'?”
“Không, không!" Tôi lo lắng nói, “Tôi… Hôm đó tôi say rượu, không nhớ được gì cả, anh khẳng định là rất sung sức, ‘làm' rất lâu, chỉ là tôi….”
Giời ạ! Tôi đang huyên thuyên cái gì đây?
Thế nào là càng nói càng sai? Chính là thế này đây.
Tôi nhắm mắt lại, có cảm giác quả tim nãy giờ treo trên cổ họng rốt cuộc đã chết: “Sầm tiên sinh, đã chiếm dụng thời gian của ngài rồi, chuyện hợp tác, vậy thì cứ quên đi.”
Tôi nghĩ, mình cùng Sầm Việt và tập đoàn Sầm thị từ nay về sau chắc không có cửa để hợp tác cùng nhau rồi, vì tôi đã triệt để đắc tội với Sầm Việt.
Một khi đã như vậy, tôi cũng không tự làm mình khó chịu làm gì.
Trên đời này cũng không thiếu những tập đoàn lớn.
Gật đầu với Sầm Việt, tôi chuẩn bị đi.
“Tại sao lại quên đi?” Giọng nói của Sầm Việt vang lên từ phía sau.
Sửng sốt, tôi lập tức quay người lại: “Sầm tiên sinh, ý của ngài là…”
Ánh mắt tuyệt đẹp của Sầm Việt chiếu qua mắt kính, mang theo ý cười thản nhiên nhìn tôi: “Được, tôi hợp tác cùng cô.”
Tôi khẩn trương, hai bàn tay nắm chặt: “Điều kiện của ngài là gì?”
Sầm Việt nghênh đón ánh mắt của tôi, ánh mắt sâu không thấy đáy: “Chịu trách nhiệm với tôi.”
7
“Sầm tiên sinh, tôi đã kết hôn rồi.”
Sầm Việt thu hồi ánh mắt, rót một cốc nước, vân đạm phong khinh nhả ra một câu hời hợt: “Vậy thì ly hôn đi.”
Hắn ta vừa mới nói cái gì?
Tôi bước trở lại bên bàn: “Ly hôn rồi thì thế nào? Kết hôn với anh?”
“Phải.” Sầm Việt buông bình nước, lại đưa cốc nước đã được rót đầy cho tôi: “Đây chính là điều kiện của tôi.”
Tôi cảm thấy hắn có bệnh.
Nhưng mà tôi không dám nói, chỉ có thể nhận lấy cốc nước hắn đưa, uống một ngụm.
“Đã uống nước của tôi rồi, thì chính là người của tôi.”
“Khụ khụ….”
Hay lắm.
Tôi không kìm được mà phun ra.
“Vẫn chưa nuốt xuống.”
Sầm Việt: "..."
Hắn dùng ánh mắt bảo tôi ngồi xuống: “Không phải cô rất muốn giành được hạng mục lần này của Sầm thị sao?”
Tôi ngồi lại về ghế của mình: “Nhưng điều kiện của anh, tôi không thể đáp ứng. Hôn nhân của tôi với Giang Chiếu Diễn không đơn giản như anh nghĩ… Không, chính là như anh nghĩ, hai bên vì lợi ích, cho nên chúng tôi không thể dễ dàng ly hôn. Hai nhà chúng tôi có mối liên hệ quá sâu, cha mẹ tôi cũng không đồng ý để tôi ly hôn.”
“Cô đang muốn nói chồng của mình tốt hơn tôi?” Sầm Việt cười nhạo.
“Không, anh tốt hơn anh ta nhiều.”
Trừ bỏ ‘thằng em’ của anh không tốt lắm.
Nghĩ một chút, nếu tôi quả thật kết hôn cùng với Sầm Việt, sau này nhất định phải cắn răng khen ngợi ‘đứa em’ của hắn, điều này đúng là thử thách cho cuộc sống trên giường của tôi, vô cùng mệt mỏi.
“Cô lại đang nghĩ cái gì vậy?” Sầm Việt tháo kính xuống, đem quẳng ở trên bàn, nhéo nhéo sống mũi cao thẳng của mình, “Nếu kết hôn với tôi, hạng mục này sẽ là của cô. Về phần gia đình cô, nếu là hôn nhân vì lợi ích, tôi nghĩ bọn họ lại càng muốn cô kết hôn cùng tôi.”
“Ý của anh là…” Tôi thăm dò, “Anh tình nguyện hợp tác cùng Thời gia, cũng tình nguyện nhượng lại cổ phần Sầm thị cho tôi?”
“Đương nhiên.” Sầm Việt sảng khoái đáp ứng, “Cô là vợ tôi, việc này là lẽ tất nhiên.”
Tôi động lòng rồi.
Nhưng vẫn cảm thấy hắn ta là đang muốn lừa tôi.
“Nếu vẫn không tin lời của tôi, cô có thể chờ đến khi hạng mục kết thúc, lúc đó hẵng đề nghị ly hôn với chồng cô. Nhưng tôi có một điều kiện, cô không thể cùng hắn phát sinh quan hệ, kể cả tiếp xúc da thịt như nắm tay cũng không được.” Sầm Việt tự rót nước cho bản thân mình, sau đó nâng cốc nước lên giơ về phía tôi: “Thế nào? Tôi thật dễ tính? Điều kiện rất đơn giản, có phải không?”
“...”
Hắn nghĩ hắn đang nói tiếng người thật hả?
“Trước khi li hôn, tôi với Giang Chiếu Diễn vẫn là vợ chồng.”
Môi mỏng của Sầm Việt khẽ gợi lên nụ cười khinh miệt, hắn chế nhạo: “Lúc hắn ta lên giường cùng người khác, vẫn còn nhớ đến cô là vợ hắn sao?”
“Làm sao anh biết được?” Tôi thốt ra, lúc sau mới nhớ, chuyện Giang Chiếu Diễn tìm ong bắt bướm trong cái giới này cũng không phải là bí mật gì.
Sầm Việt cho dù không quen biết với chúng tôi, nhưng chuyện gì hắn muốn biết chắc chắn sẽ có cách để biết.
“Được, tôi đồng ý, hạng mục này kết thúc, tôi sẽ ly hôn với Giang Chiếu Diễn.”
8
Sầm Việt cười hài lòng, gật đầu: “Được, anh chờ em. Nhưng mà, bây giờ phải dỗ dành anh đã.”
Tôi hiểu ý hắn, tim đập nhanh: “Anh muốn gì?”
Sầm Việt: “Lại đây, hôn một cái.”
“...”
Bảo sao vừa nãy hắn tháo kính mắt xuống, hoá ra là chờ lúc này.
Hắn chắc chắn rằng tôi sẽ đáp ứng?
Được rồi, món hời như vậy, có ngu mới không đồng ý.
Tôi yên lặng hít một hơi thật sâu, đứng dậy đi tới.
Ngại quá.
Sao phải ngại chứ!!!!
Sắc mặt Sầm Việt lạnh nhạt, thậm chí còn nhướn mày với tôi.
Dù sao trước đây cũng đã hôn rồi, hơn nữa một khi hạng mục lần này kết thúc, tôi ly hôn với Giang Chiếu Diễn, lại cùng hắn kết hôn, chủ động với ông xã tương lai của mình thì sao chứ.
Cho nên, tôi ghé vào ngồi lên đùi Sầm Mặc, kéo khuôn mặt hắn lại gần, hôn lên.
Sầm Việt nháy mắt cứng đờ, giây tiếp theo, hắn giữ chặt gáy tôi, làm sâu sắc thêm nụ hôn này, vừa hung bạo vừa nóng bỏng.
Tôi có chút chịu không nổi, bàn tay túm lấy vai áo hắn, muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn đẩy lên mặt bàn.
Tôi không có chỗ nào để tránh đi, đầu lưỡi bị cuốn lấy phát đau.
Rốt cuộc hắn cũng buông tôi ra.
Sức lực cả người như bị rút hết, mềm mại ghé vào người hắn, tôi vừa thở dốc vừa cảm thấy thật hoảng hốt.
Cảm giác này, lâu rồi không có.
Sầm Việt khẽ cười, có thể nghe ra hắn rất vui vẻ, như là có cọng lông vũ nhẹ nhàng quét qua tai tôi, cũng cào trái tim tôi ngứa ran.
Hắn vỗ nhẹ vào má tôi, lại hỏi: “Thích không?”
“Ừ?” Tôi có chút hỗn loạn, não còn đang load, ngẩng đầu nhìn hắn, “Hả, cái gì cơ?”
Sầm Việt bật cười.
Ngay cả cười mà hắn cũng tỏa ra khí chất có tiền được.
“Anh rất thích.” Hắn nói xong, lại hôn tôi.
Lòng tôi trì xuống.
Hắn thích…
Thích cái của nợ gì?