Chương 1 - Thời Nguyện

THỜI NGUYỆN (1/4)

Tác giả: 七彩魚

Edit: Bí Ngô

Nhà đề cử: ꧁༺Nguyệt hạ độc chước 月下獨酌༻꧂

-------

1

Mọi người đột nhiên xôn xao, tôi cũng nương theo nơi âm thanh náo nhiệt mà nhìn lại…

Trịnh Tử Hân dựa vào bên người của Giang Chiếu Diễn, câu lấy cổ hắn, đặt một nụ hôn đỏ rực xuống.

Không khí chợt im bặt, ánh đèn như ngọc vừa vặn chiếu xuống hai người, thật giống như một thước phim lãng mạn.

Nam anh tuấn, nữ xinh đẹp.

Nếu không phải người đàn ông kia là chồng tôi, mà người phụ nữ kia lại là thư ký của hắn ta…

Nói thật, bức ảnh này thậm chí có thể xưng thần.

Nhiều người nhìn về phía tôi hóng náo nhiệt, còn có người lấy ra điện thoại, muốn quay lại cảnh tượng đặc sắc này.

Cho nên, mấy người muốn tôi làm gì đây?

Giang Chiếu Diễn vẫn giữ lại cho tôi chút mặt mũi, không cần tôi lên tiếng, hắn nhẹ nhàng đẩy Trịnh Tử Hân, sau đó nhẹ nhàng lau lau khoé miệng cô ta, cười đến đắc ý, lại vô cùng nhàn nhã, ánh mắt nhìn cô ta tràn ngập yêu thương lại cưng chiều, “Hư ghê!”

Trên gương mặt thanh thuần của Trịnh Tử Hân lộ ra biểu tình không vừa ý, miệng khẽ trề ra, nhìn thật giống một tiểu hồ ly quyến rũ.

Cô ta hếch mũi khẽ hừ một tiếng, sau đó buông Giang Chiếu Diễn ra, quay sang nói chuyện phiếm với những người khác.

Giang Chiếu Diễn nhìn lại phía bên này, ánh mắt từ vẻ cưng chiều một khắc nhìn tới tôi lập tức trở nên bình tĩnh lạnh nhạt, như là muốn nói “Đồng nghiệp vui đùa một chút ấy mà, không cần để ý”.

Tôi thu hồi ánh mắt, xoay người đi WC.

Chồng mình ở bữa tiệc mừng của công ty làm ra trò cười như vậy, tôi trở thành kẻ ngốc đáng thương, nói thật, tôi cũng không biết nên làm thế nào.

Tôi chưa từng có kinh nghiệm cho chuyện như vậy.

Trước kia Giang Chiếu Diễn dù có vui vẻ tìm người bên ngoài, nhưng cũng là lặng lẽ mà làm, không hề gây nên chuyện ầm ĩ kinh động như vậy.

Tôi nghĩ, thôi thì coi như mắt không thấy tâm không phiền.

Rửa tay, lau khô, cầm khăn giấy định bỏ vào thùng rác, thì một thân ảnh mặc váy đỏ chợt lọt vào tầm mắt của tôi.

Tiệc mừng của công ty nhà tôi, tôi là bà chủ còn chưa có mặc màu đỏ đâu, mà cô ta, chỉ là một thư ký….

A.

Trịnh Tử Hân có thể ngồi vững ở vị trí thư ký Tổng giám đốc, cũng là người có năng lực, chứ không phải hạng người chỉ biết câu dẫn đàn ông.

“Cảm thấy tôi không nên mặc đồ màu đỏ sao?” Cô ta khẽ tựa đầu vào gở cửa, “Đã là thời đại nào rồi? Cô sẽ không còn tư tưởng bảo thủ, cảm thấy trừ cô ra, người khác không có tư cách mặc đồ màu đỏ chứ?”

Tôi nhíu mày: “Đã là thời đại nào rồi, cô cũng không cần phải trở thành vợ lẽ của người ta chứ?”

Sắc mặt của Trịnh Tử Hân lập tức trắng nhợt, “Cô…”

“Làm vợ lẽ còn nháo lớn như vậy, nhớ bỏ tiền chặn tin tức đấy.” Tôi vỗ vỗ bả vai cô ta, nở một nụ cười mười phần hữu nghị, mềm mại bước ra khỏi WC.

Đương nhiên, cho dù Trịnh Tử Hân không bỏ tiền ra, nếu làm mọi chuyện ầm ĩ bên ngoài, Giang Chiếu Diễn có trả giá trên trời cũng phải ép chuyện này xuống.

Chưa nói đến chuyện có chặn được miệng lưỡi thiên hạ không, muốn chặn thì tốn bao nhiêu tiền, hắn định giải thích thế nào với các cổ đông đây?

Ha.

Tôi trở lại bữa tiệc, thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra.

Không có biện pháp nào, ở vị trí này của tôi, gặp chuyện không thể trực tiếp bỏ chạy, chỉ có thể duy trì vẻ mặt tươi cười cùng người khác nói chuyện.

Giang Chiếu Diễn dường như cũng đã ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc vừa rồi, sau khi bữa tiệc kết thúc, thế mà lại theo tôi về nhà.

Trong phòng khách, Giang Chiếu Diễn gọi tên tôi: “Thời Nguyện, việc hôm nay tuyệt đối sẽ không truyền đi, em yên tâm, ở bên ngoài anh vẫn lưu lại mặt mũi cho em. Anh cũng sẽ tự giải thích với các cổ đông.”

Hắn nói xong, tôi không hề có phản ứng gì, chỉ thản nhiên nhìn hắn.

Giang Chiếu Diễn đành thở dài, đi đến trước mặt tôi: “Hay là, em vẫn tức giận chuyện anh cùng Trịnh Tử Hân ở bên nhau sao? Nguyện Nguyện, anh biết tình cảm em dành cho anh.”

“Nhưng con người ta không phải là động vật máu lạnh vô tình, em cũng không thể dùng tiêu chuẩn của mình để bắt người khác phải tuân theo.”

“Nhưng thật ra đôi khi tìm đồ chơi bên ngoài cũng tốt.”

“Em có muốn anh lựa chọn giúp em không?”

Cái vòng luẩn quẩn trong giới này của chúng tôi, quan hệ vợ chồng trên cơ bản đều là như vậy.

Nhưng giống như Giang Chiếu Diễn, khuyến khích vợ mình ra ngoài tìm đàn ông vui đùa, thì quả thật chưa có mấy ai.

Ghê gớm thật!

Tôi cười: “Không cần đâu.”

Nghe thấy tôi nói vậy, đôi mày vốn đang cau chặt của Giang Chiếu Diễn thoáng lỏng ra một chút.

Tôi lại nhún vai, “Mắt nhìn người của anh quá kém.”

Giang Chiếu Diễn sửng sốt, ánh mắt lập tức trầm xuống.

2

Giang Chiếu Diễn áp sự việc đó xuống, đối với người bên ngoài, tôi vẫn như cũ là Thời Nguyện phong quang vô hạn, thiên kim Thời gia, thiếu phu nhân Giang gia.

Chỉ là…

[Thời Nguyện lại thua một hồ ly, đây là lần thứ bao nhiêu rồi?!]

[Đàn ông đều không có mắt như vậy sao? Với nhan sắc vóc dáng của Thời Nguyện mà vẫn còn ngoại tình được?]

[Phụ nữ các cô không hiểu, đàn ông thích nhìn phụ nữ quyến rũ, dáng thon quyến rũ, dịu dàng quyến rũ, thậm chí không cần xinh đẹp, cũng không cần thon thả, nhưng nhất định phải quyến rũ.]

[@Thời Nguyện, không bằng thử theo tôi đi, chồng của cô ở bên ngoài oanh yến vui đùa như vậy, cô vì sao lại khiến bản thân thiệt thòi mà tìm một người khác chứ?]


Thật là nhàm chán

Tôi thoát khỏi wechat, điện thoại lúc này lại đổ chuông, là bạn thân nhất của tôi, Lâm Giản Giản gọi đến: “Mọi người trong group đều đang cười nhạo cậu, hay cậu out group đi, mắt không thấy tâm không phiền.”

Chỉ trước mặt Lâm Giản Giản tôi mới dám để lộ ra vẻ mặt đau khổ.

“Rời hay ở thì có gì khác nhau đâu? Tớ chứng kiến còn ít hay sao?”

Giọng nói của Lâm Giản Giản lộ ra vẻ đau lòng: “Chẳng lẽ cứ để như vậy?”

“Nếu không thì sao chứ?”

Hôn nhân của tôi cùng Giang Chiếu Diễn chính là vì lợi ích của hai nhà, kết hôn không màng đến ý kiến của tôi, chuyện ly hôn tôi lại càng không có quyền lên tiếng.

Sau khi kết hôn, tôi cũng từng thích Giang Chiếu Diễn.

Hiện giờ đối với hắn đã không còn chút tình cảm gì, nhưng lại không thể ly hôn.

Thật là, đến bao giờ tôi mới có thể tự do làm mọi điều mình muốn đây?

Lâm Giản Giản trầm mặc một hồi, khuyên nhủ, “Mặc kệ chuyện này đi, uống rượu không?”

“Được, tan tầm nhé.”

Sự nghiệp không thể bỏ dở, nếu đã không quản được đàn ông, tôi nhất định phải nắm chắc sự nghiệp tiền tài quyền thế trong tay.

Nắm chắc càng nhiều, không chừng về sau có thể làm chỗ dựa cho bản thân mình sau này.

3

Trong quán bar, vô số thanh niên đội tai mèo, đeo đuôi mèo lắc lư trên đài theo điệu nhạc, quấn quýt uốn éo với các cô gái, cảnh tượng cực kỳ hương diễm.

Nhìn đi, không chỉ nam giới cần tìm vui, phụ nữ cũng vậy.

Lâm Giản Giản dùng bả vai khẽ huých tôi “Có thích không? Nếu thích cậu dẫn một người về, đêm nay tớ mời.”

Cô ấy cau mày, nghiêm túc nói, “Có điều nơi này hỗn loạn quá, chúng ta đến câu lạc bộ Sư Tử Trắng đi.”

Tâm tình của tôi rốt cuộc tốt hơn một chút, mỉm cười uống cạn ly rượu Gin.

Khi tốt nghiệp, tôi liền vào làm cho công ty của nhà mình, sau lại đến tập đoàn Giang thị, những năm này, tửu lượng của tôi đã có thể tự tin ngàn chén không say.

Nhưng cuối cùng vẫn là rượu vào hư người, mơ mơ màng màng không biết chuyện gì cả.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, cả người chỗ nào cũng cảm thấy khó chịu, phản ứng cũng có chút chậm chạp.

“Dậy rồi?” Thanh âm trầm thấp bất ngờ vang lên, đánh vỡ không gian yên tĩnh.

Giọng nói kia như rượu ngon ủ lâu năm, khiến cho người ta say mê.

Mất một lúc tôi mới phản ứng lại, ngồi bật dậy, trong khoảnh khắc chăn đắp trên người tuột xuống, tôi liền một người đàn ông đang đứng cạnh giường.

Ánh mặt trời rọi xuyên qua lớp kính phủ lên vóc dáng gợi cảm của hắn, vai rộng eo thon chân dài, là dáng người tam giác đúng tiêu chuẩn.

Dáng người đã là cực phẩm khó tìm, mà gương mặt kia đúng là hại nước hại dân.

Tôi nuốt nước miếng, cảm giác được ánh mắt của người đàn ông đang quét tới trên người mình, bèn hạ mắt nhìn lại, vừa cúi đầu, lại không nhịn được mà hít vào một hơi.

Ế, quần áo của tôi đâu rồi???

Vội vàng kéo chăn che lại cơ thể, tôi mím môi, lạnh nhạt hỏi: “Anh là ai?”

Vừa cất tiếng, tôi đã bị chính giọng nói khàn khàn của mình doạ sợ.

Tôi đưa tay sờ sờ cổ họng mình: ”Anh không…. Mà thôi, quên đi, tôi cũng không muốn biết anh là ai.” Tôi đánh giá người trước mặt, “Muốn tiền sao? Muốn bao nhiêu?”

Nghe vậy, người đàn ông trên mình chỉ buộc một chiếc khăn tắm lỏng lẻo ở thắt lưng trầm mặt xuống, “Cô vừa nói gì? Lặp lại lần nữa?”

Tôi bị khí thế cường đại của hắn dọa sợ…

Khoan đã.

Không lẽ bây giờ đang thịnh hành phong cách vịt đóng vai Tổng giám đốc bá đạo?

(*) Vịt: Một cách gọi khác của trai bao.

Nhìn khắp mọi nơi, không thấy túi xách của mình đâu cả: “Túi xách của tôi ở đâu, mau đưa cho tôi.”

Người đàn ông hơi nhíu mày, xoay người cầm túi xách của tôi tới.

Tôi liếc hắn một cái, lấy điện thoại ra, hất chăn xuống giường đi vào WC.

Dù sao hắn cũng đã nhìn thấy rồi, tôi cũng chẳng cần phải che lại làm gì.

Điện thoại mới kêu vài giây, Lâm Giản Giản đã nghe máy, giọng nói của cô ấy so với tôi còn khàn hơn: “Thế nào? Tớ còn đang ngủ.”

Tôi bất lực nhắm mắt, nhỏ giọng hỏi lại: “Cậu trả tiền cho vịt hôm qua rồi?”

4

Lâm Giản ngừng lại một chút: “Vịt nào?” Sau đó lập tức phản ứng lại: “À, cậu nói anh chàng kia sao? Hắn không phải là vịt, là người gặp được ở quán bar đó mà.”

Thà là vịt còn hơn.

“Cậu vứt tớ cho một người đàn ông xa lạ?”

Lâm Giản Giản giải thích: “Bà cô trẻ của tôi ơi, làm ơn đi, là cậu khen người ta ngon miệng vừa ăn, lại kiên trì sấn tới người ta, còn nói sẽ ngủ cùng hắn, tớ ngăn kiểu gì cũng không ngăn được cậu.”

Tôi chợt cảm thấy không giữ vững được điện thoại nữa: “Vậy… ít nhất cậu cũng phải kéo tớ lại chứ?”

Lâm Giản Giản như có như không ho một tiếng: “Tớ cũng vừa mắt một người, liền đi cùng hắn.” Rồi lại hưng phấn kêu lên: “Tớ nói này, hôm qua tớ siêu lợi hại. Còn cậu thế nào? Đỉnh không?”

“...”

Tôi cúi đầu tự xem xét bản thân mình, thân thể khô mát thoải mái, một ấn hồng cũng không có.

Mặc dù cả người cùng đầu đều khó chịu, nhưng đây là bởi vì uống rượu, cảm giác này tôi vô cùng quen thuộc.

“Tớ… không. Một chút cảm giác cũng không có.”

Lâm Giản Giản “Haha" cười nhạo: “Hoá ra gióng trống khua chiêng linh đình cuối cùng lại rút quân mà không đánh đấm à, là một tên người vàng đầu sắt sao? Này không được rồi, cho dù có đẹp trai mà không có năng lực thì tớ không chấp nhận đâu. Cũng may chỉ là chuyện một đêm mà thôi.”

Thật là….

Tôi cúp điện thoại, lại tắm rửa một lúc, sau đó quấn khăn tắm đi ra ngoài.

Trên giường có sẵn một bộ quần áo mới của nữ.

Người đàn ông kia cũng đã mặc quần áo, thật là giá treo quần áo trời sinh, mặc đồ lên đẹp như vậy.

Đáng tiếc, là dạng nhìn thì ngon mắt mà không làm ăn được gì.

Nếu không phải như vậy, với dung mạo cùng vóc dáng của hắn, tôi nhất định sẽ bao hắn một thời gian.

Điều kiện tiên quyết là hắn phải đồng ý.

Ta quơ lấy quần áo trên giường, mỉm cười: “Tôi lấy nhé!”

Sau đó, ở trước mặt hắn mặc quần áo.

Áo ngực không biết là của nhãn hiệu nào, nhưng mặc vào vô cùng thoải mái, lại rất vừa vặn.

Đàn ông đích thực nhìn ngực đầu tiên, xem ra hắn cũng dùng mắt đo khá chuẩn.

Hắn nhàn nhã ngồi uống cà phê, vẫn không nói chuyện.

Tôi mặc quần áo chỉnh tề thì đi tới: “Bộ quần áo này bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho cậu.”

Hắn lúc này mới chậm rãi điều chỉnh tư thế, đặt chén cà phê xuống bàn, ngoảnh đầu lại nhìn tôi: “Không cần.”

Tôi không nghĩ sẽ để hắn chịu thiệt, cũng may trên người luôn mang theo tiền mặt, tôi để lại một vạn, sau đó nói: “Như vậy đi, tôi đi trước.”

Thời điểm tôi đang nắm tay nắm cửa, giọng nói của người đàn ông hướng tới: “Cho nên, Thời Nguyện, cô không muốn chịu trách nhiệm với tôi?”

Tình một đêm còn phải chịu trách nhiệm à?

Mặc dù chưa thực hành, nhưng lý thuyết tôi cũng đọc rồi.

“Tôi đã kết hôn rồi.” Tôi xoay người, “Hơn nữa, cho dù là bao nuôi, tôi cũng phải bao nuôi một người khỏe mạnh, cậu không đủ khoẻ để nhận công việc này.”

Sau đó gật nhẹ đầu coi như chào tạm biệt, dưới ánh mắt u ám của hắn, tôi nhanh chóng xoay người rời đi.

Tôi chỉ là nói sự thật mà thôi, tên này đúng là không khoẻ để làm công việc kia, quả thật là không được.

Nhưng khí tràng của tên này thực sự rất cường đại, tôi thế mà lại có cảm giác bị áp bức.