Chương 3 - Thời Nguyện

THỜI NGUYỆN (3/4)

Tác giả: 七彩魚

Edit: Bí Ngô

Nhà đề cử: ꧁༺Nguyệt hạ độc chước 月下獨酌༻꧂

-------

9

Tôi giành được hạng mục của Sầm thị.

Hơn nữa, là Sầm Việt đích thân đến ký hợp đồng.

Tôi không phô trương, nhưng Giang Chiếu Diễn lại rất vui, ở phòng làm việc tâng bốc tôi: “Nguyện Nguyện, không hổ là vợ hiền của anh!”

“...”

Đúng là không biết xấu hổ.

Tôi cười nhạo: “Không phải vì anh, tôi vì bản thân tôi.”

Trịnh Tử Hân uyển chuyển bước tới: “Cà phê đến rồi.”

Cô ta bưng chén cà phê, đi tới trước mặt tôi cùng Giang Chiếu Diễn, âm dương quái khí bỏ lại một câu: “Đúng vậy! Thời tổng đúng là vợ hiền của Giang tổng.”

Đây là… đang ghen sao?

Giang Chiếu Diễn đảo mắt nhìn cô ta, hơi nhíu mày: “Đang nói chuyện công việc, em làm loạn cái gì.”

Trịnh Tử Hân kiêu ngạo hếch cằm, hừ một tiếng.

Tôi thấy được vẻ cưng chiều trong ánh mắt của Giang Chiếu Diễn, bất chợt hô hấp khó khăn.

Hắn ta cũng từng nhìn tôi như vậy.

Hai chúng tôi từ mầm non đến tận đại học đều học chung một trường, hắn hơn tôi hai tuổi, vẫn luôn là tôi đuổi theo bước chân hắn.

Thời điểm thiếu nữ hoài xuân, Giang Chiếu Diễn là người đầu tiên khiến tôi rung động, cũng là duy nhất.

Sau đó, hai nhà hợp tác làm ăn, quan hệ cũng càng lúc càng thân thiết, sau đó, tôi và Giang Chiếu Diễn kết hôn.

Chính hắn đã thổ lộ với tôi: “Anh rất bài xích hôn nhân thương mại, nhưng lại đồng ý cùng em kết hôn, có biết tại sao không?”

“Thật là ngốc, tất nhiên là vì thích em rồi.”

“Thời Nguyện, anh thích em, đã rất lâu rồi.”


Tôi biết, Giang Chiếu Diễn thật sự thích tôi.

Nhưng cũng giống như lời nói của hắn, con người, vốn không phải là động vật chung thuỷ.

Tôi đứng lên: “Tôi ra ngoài trước.”

Cà phê, một ngụm tôi cũng không thèm uống.

Trước khi đóng cửa lại tôi còn nghe Trịnh Tử Hân vừa tức giận vừa nũng nịu chất vấn Giang Chiếu Diễn: “Cô ta là vợ hiền của anh, còn em là gì chứ?”

Cửa khép lại, Giang Chiếu Diễn vuốt ve đôi môi đỏ mọng của Trịnh Tử Hân: “Em là yêu tinh nhỏ của anh.” Sau đó mạnh mẽ hôn lên.

Tôi lập tức rời khỏi, trong lòng như có cái gì ứ lại, vô cùng khó chịu.

Trở lại phòng làm việc của mình, tôi nhìn điện thoại rất lâu, cuối cùng quyết định gọi cho Sầm Việt: “Đêm nay tôi có thể đến tìm anh không?”

10

Trong thang máy, tôi đã chủ động hôn Sầm Việt, trong não tự động nhảy ra hình ảnh Giang Chiếu Diễn hôn Trịnh Tử Hân, hình ảnh càng rõ ràng, tôi lại càng hôn sâu hơn.

Cửa thang máy mở ra, Sầm Việt ôm tôi đến phòng khách, đẩy tôi xuống sofa, trong khi đó, môi chúng tôi vẫn không hề tách ra.

Hắn buông tôi ra, ánh mắt thâm thuý tựa như một chiếc lồng giam, chặt chẽ khóa tôi lại. Tôi khẽ rên, thanh âm khàn khàn, cuối cùng lại đành cúi đầu thở dốc.

“Thế nào?”

Tôi quấn hai chân lên thắt lưng hắn, có chút ý loạn tình mê: “Sầm Việt, tôi muốn.”

Hai mắt Sầm Việt như bùng cháy ngọn lửa, thiêu đốt hắn, cũng thiêu đốt tôi.

Hắn lại cúi xuống hôn tôi, hôn đến triền miên, đầu lưỡi quấn quýt, thăm dò khuấy đảo thật sau trong miệng.

Lần đầu tiên kết thúc ở trên sofa, đã là hai giờ sau.

Trong tấm gương phòng tắm, tôi nhìn thấy những vết hôn ái muội rải khắp cơ thể mình, thậm chí hai chân vẫn còn run rẩy, mơ hồ ý thức được điều gì đó.

Hắn ôm tôi từ phía sau, cằm đặt trên vai tôi, nhẹ nhàng hôn lên cổ tôi, sau đó nhìn thẳng vào mắt tôi, trong gương.

“Thích không? Một lần nữa nhé?”

Tôi xoay người hỏi hắn: “Ngày đó ở khách sạn, chúng ta không hề phát sinh quan hệ?”

“Ừ.” Sầm Việt nhướng mi, đắc ý, “Bằng không, sao em lại dám nói anh không được?” Khóe môi hắn gợi lên nụ cười tà mị:” Giờ thì sao? Anh ‘được’ không?

“Vậy mà anh dám đòi em chịu trách nhiệm với anh?”

Không làm thì phụ trách cái quần què giề?

Tôi đến tìm hắn, ngoại trừ vì nhìn Giang Chiếu Diễn cùng Trịnh Tử Hân ân ái khiến tôi vừa không thoải mái lại không cam lòng, mặt khác, vì tôi nghĩ tôi đã cùng hắn ‘lăn giường'.

Lăn một lần cũng là lăn, lăn mười lần thì cũng vẫn là lăn, giống nhau cả thôi.

Kết quả, hắn lại nói cho tôi hay, đây mới là lần đầu tiên của cả hai.

“Bây giờ em chính thức phải chịu trách nhiệm.” Sầm Việt đắc ý, dáng vẻ lưu manh.

Tôi cũng không biết trong lòng là cảm giác gì, không tức giận, nhưng lại có chút khó chịu.

Dù sao thịt cũng đã thịt rồi, tôi lại không phải sợ: “Đồ lưu manh….Á…..”

Sầm Việt cắn nhẹ vào cần cổ tôi, không đau, nhưng hắn dùng hàm răng nhẹ nhàng cạ trên da thịt, ngứa ngứa, tê tê, cảm giác này như muốn đòi mạng người ta vậy, vừa chơi vơi lại khó chịu.

“Sầm Việt, anh là chó à?”

m thanh của Sầm Việt mơ hồ, xen lẫn ý cười: “Ừ đấy, chó con ngứa răng, muốn cắn em.”

Tôi nhấc chân, đạp cho hắn một cước.

Hắn tiếp tục cười, còn lớn hơn nữa: “Nhưng là, nếu em cắn anh, thì lại càng vui hơn.” Sau đó ác liệt đẩy một cái.

Tôi cảm thấy trên mặt nóng bừng, nóng tới mức toàn thân như bị bỏng.

Tôi xoay người lại, câu lấy cổ hắn, cũng học động tác của hắn, cười ác liệt: “Được, cắn chết chó con nhà anh.”

Sầm Việt nuốt nước bọt, hấu kết khẽ động, giọng nói gợi cảm: “Cắn như thế nào?”

Ầy… Tôi đột nhiên thẹn thùng.

Tôi thế mà lại lăn giường cùng với một người đàn ông mới gặp mặt tổng cộng ba lần.

Thật hoang đường.

Thế nhưng, tôi thật sự tận hưởng cảm giác sảng khoái vui vẻ này.

Mọi người, ai cũng cần kích thích cả.

Tôi liếm môi, khoé miệng không kìm được: “Không biết.”

Sầm Việt cúi thấp xuống, kề sát vào tai tôi, hô hấp nóng bỏng quanh quẩn gần vành tai, như là vô hình mơn trớn vuốt ve.

“Để anh dạy em.”

11

Dự án mà tôi cùng Sầm thị hợp tác chính thức triển khai.

Dưới sự hỗ trợ của công việc, tôi cùng Sầm Việt bắt đầu cuộc sống yêu đương vụng trộm đầy kích thích.

Nói là yêu đương vụng trộm, thật ra tôi đã sớm biết sẽ phải ly hôn cùng Giang Chiếu Diễn.

Nhưng trong đó liên quan đến một số vấn đề lợi ích, mà tôi tuyệt đối sẽ không nhường nhịn.

Thời gian này, Giang Chiếu Diễn cùng Trịnh Tử Hân đang mặn nồng, vì thế Giang Chiếu Diễn lại khuyên tôi thêm lần nữa: “Thật sự không có ý định tìm một tình nhân sao?”

Hôm nay tôi còn chưa hoàn thành công việc, vì vậy phải trở về nhà làm, ngay cả Sầm Việt hỏi tôi có muốn tới gặp hắn không tôi cũng từ chối.

Không nghĩ tới Giang Chiếu Diễn cũng về nhà, sau đó đi vào trong thư phòng của tôi không ra.

Tôi thấy phiền phức, không hề phản ứng lại hắn, lắc đầu cho có lệ.

Giang Chiếu Diễn cười đến đắc ý, mỗi lần hắn khuyên tôi, nghe tôi trả lời ‘Không' hắn đều cười rất hài lòng.

Tôi đã không hiểu rốt cuộc hắn nghĩ gì trong đầu.

“Gần đây vì Trịnh Tử Hân mà bỏ bê bà xã.” Giang Chiếu Diễn vòng ra phía sau, giơ tay chạm vào cổ tôi, khẽ vuốt ve, “Bà xã, đêm nay để anh phục vụ em…”

“Biến.”

Giang Chiếu Diễn không tức giận: “Anh nói thật, Nguyện Nguyện à, chúng ta đã lâu không có gần gũi, em không….”

Tôi hất tay hắn, đứng dậy “Giang Chiếu Diễn, anh đừng chạm vào tôi, bản thân bẩn thế nào anh không biết sao?”

Khuôn mặt Giang Chiếu Diễn nháy mắt trở nên tức giận: “Cô có ý gì?”

“Tôi còn có việc phải làm, anh mau cút ra ngoài!” Tôi chỉ tay về phía cửa, hạ lệnh đuổi người.

Hắn nắm cổ tay tôi, dùng lực như muốn bóp nát: “Lời cô vừa nói, có ý gì?”

Ta giằng tay khỏi hắn: “Tôi còn phải làm việc, mời anh đi ra cho.”

Giang Chiếu Diễn gật đầu: “Được, Thời Nguyện, cô chê tôi bẩn đúng không? Tốt lắm, tôi bẩn cho cô xem!”

Hắn tức giận hổn hển, xoay người đi nhanh ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Trịnh Tử Hân: “Tắm rửa sạch sẽ, lên giường chờ tôi!”

“Rầm!” một tiếng, cửa thư phòng bị đóng sầm lại.

Tốt, tôi cuối cùng cũng có thể chuyên tâm làm việc.

Kết quả vừa ngồi xuống, điện thoại liền kêu lên chuông báo.

Là tin nhắn wechat của Sầm Việt.

Là ảnh chụp một chiếc gối.

Sầm Việt: [Gối đầu có mùi hương của Nguyện Nguyện, thơm quá.]

"..."

Hắn lại gửi một bức ảnh chính mình đang cởi trần nằm trên giường, gối lên gối đầu của tôi.

Sầm Việt: [Nhớ.]

Sầm Việt: [Nhớ em.]

"..."

Ấn tượng đầu tiên của tôi về hắn ta chính là một người đàn ông cấm dục, vừa cao quý lại cường đại.

Mới qua vài ngày, hắn như thế nào lại trở lên lưu manh như vậy?

Nhưng tôi thích.

Chẳng qua….

[Em đang làm việc, anh đừng như vậy.]

Sầm Việt: [Vợ anh đúng là có khả năng.]

Sầm Việt: [Cho dù là công việc hay với anh.]

“...”

Thật muốn block hắn cho xong.

Chỉ vài câu nói đã khiến tôi muốn bỏ bê công việc, tên yêu nghiệt này.