Chương 3 - Thập Nương
7
Kể từ lần ta lấy cái chết để chứng minh, thái độ của Tô Cẩn đối với ta tốt hơn nhiều.
Nữ nhân thanh lâu phóng đãng và liệt nữ* trong sạch, hai loại tương phản lớn nhất cùng lúc xuất hiện trên người ta là kiểu nam nhất thích nhất, làm sao có thể không hấp dẫn người cho được.
(*烈女 : chỉ người phụ nữ không chịu cải giá, hoặc không chịu bị làm nhục mà tuẫn thân.)
Huống chi, hắn ở bên Tô Thanh Vũ không có được sự ngưỡng mộ và tình yêu, nhưng lại có được tất cả từ chỗ ta, thỏa mãn nhân đôi.
Tô Cẩn liều mạng đưa những thứ tốt cho ta, như thể đối với ta rễ tình đâm sâu vậy. Kỳ thực ta biết, đây chẳng qua là hắn đang ăn miếng trả miếng với Tô Thanh Vũ thôi.
Ta là một nơi trút bỏ ưu tư tuyệt vời.
Tô Cẩn bản tính kiêu ngạo, cho dù hắn thật sự thích Tô Thanh Vũ, nhưng dù sao đi chăng nữa hắn cũng là công tử đệ nhất kinh thành, cái sự yêu thích đó cũng không cách nào chiến thắng được nỗi nhục khi bị từ hôn ngay trước mặt mọi người.
Hết thảy những chuyện này đều hợp ý ta.
Coi như bây giờ trong lòng Tô Cẩn không có ta, nhưng mưa dầm thấm lâu, nhất định hữu dụng, thời gian lâu dài, hắn còn có thể phân biệt được tình cảm đối với ta là chân tình hay giả ý sao?
Tô Thanh Vũ tới thăm Tô Cẩn nhiều lần, nhưng lần nào Tô Cẩn cũng chặn nàng ngoài cửa. Vì Thái tử nên Tô Thanh Vũ không dám tỏ ra quá mức trắng trợn. Nhưng cứ như vậy mãi, tình cảm của Tô Cẩn đối với Tô Thanh Vũ vừa mới khóa lại vẫn là không chịu nổi tổn thương.
Nhưng ta tuyệt đối sẽ không để Tô Cẩn tiếp nhận Tô Thanh Vũ, dành cho nàng một điểm hảo cảm nào.
Bởi vì ta biết Tô Thanh Vũ bị ràng buộc vào một hệ thống.
Cái hệ thống này dựa vào việc hấp thu hảo cảm của nam nhân dành cho Tô Thanh Vũ mà khen thưởng, càng có nhiều người thích nàng thì điểm kỹ năng của nàng càng nhiều.
Giờ nàng ta còn chưa biết các kỹ năng bị động của hệ thống, nhưng nếu như ba người nam nhân cùng lúc đối với nàng ta rễ tình đâm sâu, cửa hàng hệ thống của nàng ta sẽ được mở khóa.
Đây là những gì tỷ tỷ nói lại với ta qua bức thư tỷ để lại, đây vốn là thế giới trong sách, trong đó Tô Thanh Vũ chính là nữ chính.
Hệ thống ràng buộc với Tô Thanh Vũ có thể hấp thụ linh hồn của những người xuyên không khác để nâng cao sức mạnh của bản thân. Tô Thanh Vũ vẫn luôn tìm kiếm dấu vết của những người xuyên không.
A tỷ vẫn luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, nhưng không nghĩ tới lại bị bán vào Yên Vũ Lâu. Để bảo vệ ta, tỷ đã ký một thỏa thuận với tú bà, trong ba tháng nhất định sẽ kiến tạo Yên Vũ Lâu thành thanh lâu đệ nhất kinh thành.
Cho dù tỷ đã chú ý hết sức nhưng vẫn để lại manh mối, bị Tô Thanh Vũ phát hiện ra manh mối.
Tô Thanh Vũ không phải hạng người lương thiện, nàng ta không cho phép trên thế giới có thêm người xuyên không nào khác ngoài mình , nàng ta tự coi mình là nhân vật chính duy nhất trên thế giới.
Vì trừ bỏ tai họa về sau, nàng ta lựa chọn loạn côn đánh chết a tỷ ta.
Cùng với số lần Tô Thanh Vũ tới cửa ngày càng nhiều, thì số lần Tô Cẩn đến gặp ta ngày càng ít.
Dựa theo sách gốc miêu tả, mặc dù Tô Cẩn oán hận Tô Thanh Vũ mà vứt bỏ nàng, nhưng dưới từng đợt tấn công nhẹ nhàng sau đó của Tô Thanh Vũ, hẵn vẫn là lựa chọn tha thứ cho nàng, cam tâm tình nguyện hiến dâng bản thân cho nàng.
Nếu như bây giờ ta rời đi, thì mọi công sức ta bỏ ra trước đây sẽ đổ sông đổ biển.
Để lại cho ta không còn nhiều thời gian nữa.
8
Tô Cẩn hẹn ta đi xem Hội đèn lồng.
Ánh đèn sáng rực khắp các nẻo đường, múa rồng, người bán hàng, đèn lồng treo khắp các con phố, trên mặt mọi người cũng tràn ngập nụ cười vui vẻ.
Hầu hết những chiếc hoa đăng đều là hình bông hoa, nhiều đóa trông giống như những bông hoa nở rộ bồng bềnh trong đêm tối, khiến người ta như lạc vào trong đó.
Chợt nhìn thấy có gian hàng bán giấy đỏ viết tâm nguyện hình hoa, ta lập tức dẫn Tô Cẩn đi mua giấy.
Mua giấy xong, ta nói với Tô Cẩn: "Viết nguyện vọng lên tờ giấy, sau đó đặt vào trong đèn thả trôi vào dòng nước, để tờ giấy cùng ngọn đèn trôi đến các vị thần linh ở phương xa, như vậy nguyện vọng sẽ thành hiện thực."
Ta viết xong nguyện vọng liền chạy ra bờ sông, thả hoa đăng nổi trên mặt nước rồi nhét giấy tâm nguyện hình hoa vào trong.
Tô Cẩn tò mò: "Nàng viết cái gì."
Ta chắp tay sau lưng, trong mắt mang theo ý cười, ranh mãnh hỏi: "Muốn biết sao? Muốn biết bí mật của ta, thì phải có điều kiện."
Đây là lần đầu tiên Tô Cẩn thấy ta lớn gan như vậy, thật giống như giờ phút này, chúng ta chỉ là một cặp phu thê bình thường.
Hắn bình tĩnh hỏi: "Nàng muốn cái gì?"
Ta nhìn quanh để chắc chắn không có ai, bước vài bước tới chỗ Tô Cẩn, kiễng chân lên và đặt một nụ hôn lên má hắn.
Tô Cẩn bất ngờ không kịp đề phòng, lùi về sau vài bước.
Ta cười nói: "Công tử nhà ai giống như ngọc, khiến cho thiếp trằn trọc trở mình, thức hay ngủ đều mơ tưởng đến chàng."
Tình cảm trong những lời này thật sâu đậm và chân thành.
Tô Cẩn muốn mở miệng định nói điều gì, nhưng miệng lưỡi khô khốc, lời nói nghẹn lại trong cổ họng, chua xót không chịu nổi.
Ta quay đầu nhìn ngọn đèn trong chiếc hoa đăng trôi theo dòng nước, gió thổi qua, tay áo tung bay: "Cả đời ta có ba tâm nguyện. Tâm nguyện đầu tiên, mong giang sơn mãi hưng thịnh, người người an cư lạc nghiệp, hạnh phúc mỹ mãn. Tâm nguyện thứ hai, mong công tử bình an không ưu sầu, mọi chuyện suông sẻ, cuối cùng được ở bên người mình yêu."
Ánh đèn xung quanh sáng rực, ánh vàng đổ xuống, người đến người đi, ta lặng lẽ nhìn Tô Cẩn, trong mắt không còn ai khác.
Giọng Tô Cẩn khàn khàn, mặt lộ vẻ không đành lòng nhìn ta: "Nàng..."
Ta ngắt lời hắn: "Công tử, có thể ở bên cạnh ta một đêm được không? Chỉ một đêm thôi."
Tô Cẩn cuối cùng vẫn không đành lòng, sự lạnh lùng cứng rắn trong mắt hắn biến mất, chỉ để lại một tiếng thở dài.
Ta vui vẻ đặt thêm một nụ hôn nữa lên trán hắn.
Xa xa có người đang đốt pháo hoa, ta dựa vào vai Tô Cẩn, lặng lẽ nhìn pháo hoa nở rộ trên bầu trời.
9
Đột nhiên, xa xa truyền đến một trận hoảng loạn, đám người bỏ chạy tứ tán: "Có thích khách!"
Ta ngẩng mặt lên nhìn, quả nhiên thấy một đám người mặc đồ đen đang tiến lại gần chúng ta.
Tô Cẩn nhìn quanh, phát hiện người mặc đồ đen đúng là đang nhắm về phía chúng ta, hắn liền nắm lấy tay ta chạy ra ngoài.
Nhưng ta chẳng qua chỉ là một nữ nhân, không theo kịp tốc độ của Tô Cẩn, rất nhanh đã bị đám người mặc đồ đen bao vậy.
Tô Cẩn bảo vệ ta: "Các ngươi là ngươi phương nào? Ta và các ngươi không thù không oán vì sao lại tới giết ta?"
Người mặc đồ đen không nói gì mà từng bước tới gần, thân hình thoắt một cái, một thanh trường kiếm chĩa thẳng vào nơi yếu hại của Tô Cẩn.
Tô Cẩn nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn không bỏ rơi ta, cầm một chiếc gậy gỗ ở bên cạnh lên, bắt đầu chiến đấu với người mặc đồ đen.
Nhóm người mặc đồ đen này bản lĩnh không cao, cùng Tô Cẩn đánh tới đánh lui.
Rất nhanh, binh lính quan phủ cũng tới.
Động tác người mặc đồ đen càng nhanh chóng mãnh liệt hơn, cầm kiếm lên lao về phía Tô Cẩn.
Sắc mặt Tô Cẩn trở nên lạnh lùng, dùng gậy gỗ định chặn ngang thanh kiếm trước mặt.
Không ngờ, sau lưng còn có ám tiễn đâm tới, Tô Cẩn bị tấn công từ hai phía, nhất thời không thể tránh thoát.
Âm thanh trường kiếm xuyên qua da thịt vang bên tai Tô Cẩn.
Tô Cẩn cho là mình xong đời rồi.
Khoảnh khắc tiếp theo, một dòng máu đỏ bắn lên lưng hắn.
Tô Cẩn ngơ ngác quay lại, nhìn thấy ta cả người đầy máu đứng sau lưng, một kiếm xuyên qua ngực.
Máu từ ngực ta bắn ra, từng giọt rơi xuống đất, mọi việc rơi vào tầm mắt Tô Cẩn.
Hắn run rẩy ôm lấy ta, thấp giọng gọi: "Thập Nương?"
Nhưng ta chỉ mỉm cười, giơ tay lên muốn chạm vào mặt hắn.
Tô Cẩn ngơ ngác nhìn ta, không biết nên phản ứng thế nào.
Ta cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Công tử, người không sao thật tốt."
"Người không sao, Thập Nương đã yên tâm."
Lần đầu tiên, Tô Cẩn thực sự cảm nhận được tim mình rung động.
Giống như là thủy triều hay động đất, thoáng cái đã làm cho trái tim băng giá của hắn vỡ nát.
Loại cảm giác động tâm kỳ lạ này khiến hắn không có chỗ để trốn.
Hắn nắm lấy tay ta, hoảng hốt như một đứa trẻ tội nghiệp, luôn miệng nói: "Được rồi, Thập Nương, đủ rồi."
Ta không lên tiếng mà cố sức nhìn hắn, hơi nhếch khóe miệng mỉm cười.
Giây tiếp theo, hai mắt ta từ từ nhắm lại, máu chảy đầy đất, cái cổ trắng nõn của ta giống như một nhành hoa mỏng manh, nhìn máu đỏ dưới đất thấy mà đau lòng vô cùng.
10
Quan phủ cuối cùng cũng không bắt được đám thích khách kia.
Nhưng bọn họ đã tra ra đó là một nhóm cướp, nhìn thấy Tô Cẩn y phục hoa lệ nên mới nổi lên ý xấu.
Dưới sự cứu chữa của thái y, tính mạng ta không còn bị đe dọa nữa.
Khi ta tỉnh lại, đôi mắt Tô Cẩn đỏ bừng, dường như đã mấy ngày rồi không được ngủ ngon. Thấy ta cuối cùng cũng mở mắt, hắn kích động đến mức nắm lấy cổ tay ta, ôm ta vào trong ngực thật chặt: "Diên Diên, nàng cuối cùng cũng tỉnh rồi."
Hắn nhìn ta đầy hổ thẹn: "Xin lỗi, là ta làm liên lụy đến nàng. Thật may là nàng không sao."
Ta rũ mắt, đương nhiên là ta sẽ không có chuyện gì, dù sao việc ám sát này cũng là do ta sắp xếp.
Để diễn cảnh ân nhân cứu mạng chân thật hơn, tất cả những đau khổ ta phải chịu cũng đều là thật.
Nhưng mà mọi thứ đều đáng giá, từ giờ trở đi, ta không còn là người thay thế Tô Thanh Vũ trong lòng Tô Cẩn, không còn là công cụ để hắn và Quốc công phu nhân giận nhau nữa. Mà là một người thực sự, một người khiến trái tim Tô Cẩn rung động và muốn bảo vệ.
Tô Cẩn lại bắt đầu chặn Tô Thanh Vũ ngoài cửa lần nữa, thậm chí còn bắt đầu chán ghét nàng.
Chẳng qua cái này vẫn chưa đủ.
Ta muốn hắn hoàn toàn hết hy vọng với Tô Thanh Vũ, tuyệt đối không động lòng với Tô Thanh Vũ lần nữa.
Ta muốn hắn trở thành lưỡi dao sắc bén trong tay ta để làm tổn thương Tô Thanh Vũ, cho dù đi ngược lại tình cảm mười năm qua lại của hắn, hắn cũng phải cam tâm tình nguyện.
Chỉ có như vậy, lòng ta mới có thể yên tĩnh tạm thời, ta mới có thể cho phép hắn ở bên ta hít thở không khí thêm vài ngày nữa.
Từng người hại chết tỷ tỷ ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.