Chương 4 - Thập Nương
Năm tháng sau.
Tô Thanh Vũ mười dặm hồng trang gả vào Đông Cung, thật sự trở thành Thái tử phi.
Ta mang thai.
Ta cho Tô Cẩn dùng hương kích tình được chế tạo đặc biệt. Hắn bây giờ không muốn rời xa ta một phút nào, chỉ muốn cùng ta trên giường dục tiên dục tử.
Buồn cười làm sao, quý công tử cao quý tao nhã cuối cùng vẫn sa vào thủ đoạn bẩn thỉu mà hắn khinh thường nhất.
Tô Cẩn vui vẻ ôm ta vào lòng, nước mắt lưng tròng: "Diên Diên, ta cuối cùng cũng có được một gia đình."
Mẹ Tô Cẩn mất sớm, cha nghiêm khắc, Quốc công phu nhân lại càng dạy dỗ hắn nghiêm khắc hơn. Cho dù trong lòng hắn rất khao khát tình cảm gia đình, nhưng lại chưa từng cảm nhận được hơi ấm của gia đình. Mà bây giờ, ta đã cho hắn thứ đó.
Ta là tri kỷ của hắn cả về thể xác lẫn tinh thần.
Chuyện Tô Cẩn muốn rước ta vào cửa đã gây huyên náo ồn ào khắp kinh thành.
Hắn cũng chu đáo chuẩn bị thân phận mới cho ta, là biểu muội ở nơi đất khách, tuy không phải gia đình quyền quý nhưng được cái trong sạch.
Trưởng công chúa điện hạ cũng nói hắn rất chu đáo.
"Thật không có nghĩ đến ngươi đúng là có bản lĩnh này, cho dù ta không giúp gì cho ngươi, ngươi cũng có thể mê hoặc Tô Cẩn tam câm tình nguyện lấy một nữ nhân thanh lâu vào cửa." Trưởng công chúa thổi lá trà, "Vị công tử đệ nhất kinh thành của chúng ta, luôn luôn thanh cao như vậy, không ngờ cũng phải khuất phục vì tình."
Ta mỉm cười: "Hiện tại, Công chúa điện hạ cũng nên tin lời ta nói là thật rồi chứ. Nếu không, ta cũng không cần phải dùng khổ nhục kế rồi mỹ nhân kế để quyến rũ Tô Cẩn. Phải biết, chỉ cần đi sai một bước chính là địa ngục vô biên."
Trưởng công chúa điện hạ khẽ gật đầu: "Thật ra ta đã sớm tin rồi. Dù gì, Tô Thanh Vũ mà ta biết trước đó, làm sao vừa ý cái tên Thái tử rác rưởi chỉ có hào nhoáng bên ngoài đó chứ."
"Chỉ là ngươi nói tương lai ta sẽ vì Tô Thanh Vũ mà chết, chuyện nàng ta dẫm đạp lên ta để trở thành nữ đế, ta vẫn có chút nghi ngờ."
Ta cũng không có nói cho Trưởng công chúa biết chuyện thế giới này là một quyển sách. Dù sao nàng cũng chỉ là thanh kiếm sắc bén trong tay ta đâm về phía Tô Thanh Vũ mà thôi.
Suy cho cùng, làm sao một người thông minh như vậy, giờ mới phát hiện ra bộ mặt thật của Thái tử chứ, còn vì Thái tử mà từ hôn với Tô Cẩn?
Ta cười nhạt: "Nếu không phải Thái tử ép nàng ta phải lựa chọn giữa Tô Cẩn và Thái tử phi, nàng ta nhất định sẽ muốn cả hai."
"Trưởng công chúa điện hạ, hiện tại nhiệm vụ của ta đã hoàn thành. Hành động bây giờ của Tô Thanh Vũ cũng đã chứng minh lời ta nói là thật, phải chăng ngài cũng nên cân nhắc kế hoạch ta nói trước đó chứ."
Trưởng đại công chúa liếc nhìn ta nói: "Gấp cái gì, ta đã bắt đầu bố trí từ lâu rồi, ngươi cứ đứng nhìn Thái tử ngã xuống như thế nào là được."
"Tính ra ta và Tô Thanh Vũ khi còn nhỏ cũng có thể coi như là cảnh ngộ giống nhau. Hiện tại nàng ấy bị người khác đoạt thân thể, ta cũng nguyện ý giúp nàng đòi lại công đạo."
"Nữ nhân xuyên không?" Trưởng công chúa gõ nhẹ vào tách trà, "Thật thú vị." Rõ ràng là ánh mắt như đang cười, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta có chút lạnh sống lưng.
"Để ta xem một chút cái nhân vật nữ chính rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng."
11
Tô Cẩn đưa ta đến yến tiệc đầu tiên của Tô Thanh Vũ sau khi trở thành Thái tử phi.
Hắn ở trước mặt Tô Thanh Vũ đối xử với ta vô cùng dịu dàng, cho dù hốc mắt Tô Thanh Vũ đỏ bừng vì phát cáu, hắn cũng làm như không thấy mà săn sóc hỏi ta: "Diên Diên, không phải nàng thích ăn gạch cua sao? Thích thì ăn nhiều một chút."
Ta ở bên cạnh khôn khéo thuận theo Tô Cẩn, đè nén ý muốn băm vằm Tô Thanh Vũ ra thành từng mảnh. Ta cố ý để Tô Thanh Vũ nhìn thấy sườn mặt của ta tương tự với nàng ta một cách hoàn mỹ, phối hợp hoàn hảo với Tô Cẩn diễn ra cảnh tình chàng ý thiếp.
Yến tiệc diễn ra được một nửa, ta lấy cớ thay y phục rời đi.
Quả nhiên, như ta đoán, nghi lễ vừa mới kết thúc, Tô Thanh Vũ đã tới rồi.
Ta hơi cúi người thi lễ.
Tô Thanh Vũ cực kỳ khinh thường nhìn ta: "Rốt cuộc vẫn là thứ không lên được mặt bàn, ngay cả lễ nghi cũng không làm được."
Nàng chờ ta sợ hãi lo lắng mà dập đầu tạ tội, nhưng lại không muốn nghe lời ăn tiếng nói đúng mực của ta: "Toàn bộ đều là lỗi của thần thiếp. Mong Thái tử phi thứ lỗi."
Bề ngoài là ta đang cầu xin tha thứ, nhưng thực tế là làm lộ ra những vết đỏ lúc ta và Tô Cẩn thân mật.
Tô Thanh Vũ đương nhiên biết đây là cái gì, nàng ta tức giận, trăm triệu lần không nghĩ tới ta và hắn đã phát triển đến mức độ như vậy.
Nàng ta không thể trút giận lên Tô Cẩn, chỉ có thể nhắm vào ta.
"Người đâu, trong mắt con tiện tỳ này không có tôn ti, vả miệng."
Nàng khuynh quốc khuynh thành, nàng tài hoa hơn người, sao có thể chịu được Tô Cẩn vì ta - một nữ nhân thanh lâu mà quên mất nàng chứ.
Nha hoàn bên cạnh Tô Thanh Vũ nhanh chóng đè ta xuống, bàn tay giáng xuống không chút thương tiếc.
Bọn họ đánh ta rất mạnh, mặt ta nhanh chóng đỏ bừng, động tĩnh lớn như vậy, tự nhiên có người chú ý, nhưng khi nhìn thấy là Tô Thanh Vũ thì không ai dám tiến tới ngăn cản.
"Dừng tay!"
Tô Cẩn sau khi biết được tin tức rất nhanh đã chạy tới, nhìn ánh mắt Tô Cẩn tức giận, trong lòng ta cảm thấy vô cùng vui mừng, ngay cả đau đớn trên mặt cũng giảm đi không ít.
Tô Thanh Vũ từng là hôn thê của Tô Cẩn cho nên hắn mới nhường nhịn nàng. Nhưng giờ đây Tô Thanh Vũ đã từ bỏ Tô Cẩn, liệu Tô Cẩn có xem hành vi xấu xa của nàng ta là điểm tốt hay không?
Tô Thanh Vũ luôn kiêu ngạo, cũng không thèm nhìn ta một cái, chỉ là trong mắt lộ vẻ cười nhìn Tô Cẩn: "Sao có thể dẫn con chó con mèo gì đó đến dự yến tiệc đính hôn của ta vậy. A Cẩn cũng thật là."
Tô Cẩn đỡ ta dậy, thất vọng nhìn Tô Thanh Vũ.
"Tô Thanh Vũ, sao muội lại biến thành như vậy?"
"Ta? Ta biến thành gì chứ? Ta vẫn luôn như vậy, ngược lại là huynh đấy - Tô Cẩn, giờ ngay cả loại nữ nhân như vậy huynh cũng để ý."
Đúng, Tô Thanh Vũ vẫn luôn như vậy, chẳng qua trước kia cho tới bây giờ Tô Cẩn cũng chưa từng thấy có gì không tốt.
Tô Cẩn đương nhiên sẽ không như ý nàng ta mà hạ nhục ta, vốn hắn đưa ta tới đây chính là muốn làm Tô Thanh Vũ khó chịu: "Xin Thái tử phi cẩn thận lời nói, Diên Diên là người trong lòng của ta, là chủ nhân của phủ Quốc công. Nàng hiện tại đang có thai, coi như là Thái tử cũng không thể ngạo mạn như thế được."
"Cũng xin Thái tử phi xin lỗi phu nhân của ta!"
Hắn nắm tay ta, tư thế mười phần bảo vệ, thật giống như ta là trân bảo hắn nâng trong lòng bàn tay.
"Nói xin lỗi?" Tô Thanh Vũ không thể tin nhìn ta, "Bảo ta xin lỗi con tiện tỳ này?"
Có lẽ nàng ta không nghĩ tới Tô Cẩn sẽ bảo vệ ta, cứng rắn không được thì mềm mỏng. Tô Thanh Vũ hai mắt bắt đầu đỏ lên: "A Cẩn, ta biết huynh giận ta, trách ta từ hôn với huynh mà chọn Thái tử ca ca, nhưng loại chuyện tình cảm này cho tới giờ cũng không thể cưỡng cầu được. Muội hy vọng huynh sớm ngày buông bỏ, sau này hai ta trở thành bạn bè tốt, không nên vì người khác mà làm tổn thương tình cảm của chúng ta..."
"Bạn bè?" Tô Cẩn cười lạnh nói: "Ta chưa bao giờ thiếu bạn bè, cũng không xứng làm bạn với Thái tử phi."
Hắn nói lời cắt đứt quan hệ.
Nhưng ta biết chính là vì trong lòng còn có tình cảm nên mới có oán hận.
Tô Thanh Vũ cũng biết đạo lý này, nàng ta chậm rãi bước về phía trước, lẳng lặng nhìn Tô Cẩn.
Nàng ta không nói gì, bởi vì ánh mắt so với ngôn ngữ có thể đánh động lòng người hơn.
Quả nhiên, Tô Cẩn hơi quay đầu khi bị nàng ta nhìn, giống như là không đành lòng.
Cái này không thể được.
Mắt thấy Tô Cẩn sắp mềm lòng, ta ho nhẹ một tiếng, cắt đứt ánh mắt trao đổi giữa họ.
Tô Cẩn phục hồi lại tinh thần: "Thái tử phi nương nương đã được như ý nguyện. Xin đừng ăn trong bát lại trông trong nồi* nữa."
(*吃着碗里的看着锅里: đang làm việc này lại ngó sang việc khác, đang yêu người này lại nhòm ngó người kia.)
Tô Thanh Vũ tức đến phát run, chỉ vào ta và Tô Cẩn: "A Cẩn, huynh lại nghĩ ta như vậy. Chẳng lẽ trong mắt huynh, ta giống những nữ nhân thanh lâu này sao?"
Tô Cẩn quay đầu không nhìn Tô Thanh Vũ nữa: "Hôm nay là ngày vui của Thái tử phi, xin Thái tử phi chú ý lời nói, đừng để người khác nhìn thấy bộ dạng đanh đá này của người."
Vẻ mặt kiêu ngạo của Tô Thanh Vũ lộ ra vẻ khó tin, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.
Mỹ nhân rơi lệ, ta thấy còn thương xót.
Tô Cẩn nắm tay ta rời đi mà không ngoảnh lại.
12
Tô Cẩn nắm tay ta đi ra xe ngựa.
Lên xe, Tô Cẩn có vẻ nhẹ nhõm buông tay ta ra, lặng lẽ ngồi cạnh ta, ánh mắt không tự chủ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dù sao hắn và Tô Thanh Vũ đã có nhiều năm tình cảm với nhau, sao có thể nói buông bỏ là buông bỏ được ngay? Chẳng qua, giờ cảnh còn người mất, hắn không cách nào quay đầu lại được nữa.
Coi như hắn muốn quay đầu, ta cũng tuyệt đối không cho phép.
Ta đến bên cạnh Tô Cẩn để chặn đứt đường lui của Tô Thanh Vũ.
"Nàng nói xem, sao chúng ta lại trở nên như thế này chứ?" Tô Cẩn tựa hồ đang lẩm bẩm: "Thuở nhỏ, mọi người đã nói với ta, sau này nàng ấy sẽ là nương tử của ta. Vì vậy từ khi ta còn nhỏ đã bảo vệ và yêu thương nàng ấy. Không nghĩ tới nàng ấy cự tuyệt ta, làm ta nhục nhã như vậy vì Thái tử."
"Chẳng lẽ ta không bằng Thái tử sao?"
Ta nhẹ nhàng an ủi: "Thiếp không biết Thái tử phi nương nương nghĩ như thế nào, nhưng thiếp nói một câu bất kính. Theo như thiếp nghĩ, ngoại trừ việc Thái tử tương lai là vua một nước, thì không có chỗ nào có thể so được với công tử."
Tô Cẩn nghe ta nói xong có chút yên lặng, đúng vậy, trừ việc hắn không phải Thái tử, thì có chỗ nào thua kém Thái tử chứ?
Chỉ là từ đầu đến cuối Tô Cẩn vẫn không thể tin, tiểu cô nương mà hắn yêu mến nhiều năm như vậy lại vì vinh hoa phú quý mà từ bỏ hắn.
Phủ Quốc công mặc dù không thể nói là giàu có quyền thế, nhưng vẫn là gia đình quyền quý nhiều đời. Chẳng lẽ Tô Thanh Vũ thật sự muốn làm hoàng hậu dưới một người mà trên vạn người sao?
Ta không nói gì, những lúc thế này nên để cho Tô Cẩn tự suy nghĩ rõ ràng, ta chỉ cần dẫn dắt đúng lúc là đủ rồi.
Nếu làm quá mức rõ ràng, ngược lại sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Cái ta muốn chính là Tô Thanh Vũ tiếp tục khoa trương, tiếp tục ngang ngược, đập tan toàn bộ những điểm tốt của nàng ta mà Tô Cẩn nghĩ đến, cuối cùng quên đi nhau, chỉ còn lại sự thất vọng.