Chương 1 - Thập Nương
1
Tô Cẩn tỉnh dậy sớm hơn ta.
Hắn nhìn điểm đỏ như hoa mai trên tấm khăn trải giường trắng tinh, thở dài hoang đường.
"Ta sẽ không cưới ngươi."
Mặc dù Tô Cẩn bình thường không uống rượu mấy nhưng hắn cũng biết tửu lượng của mình đến đâu. Hôm qua vì chuyện hủy hôn mà tích tụ trong lòng nên mới uống nhiều thêm mấy ly, tuyệt đối không đến mức say rượu, chỉ có một khả năng, đó là ta hạ thuốc mê hắn.
Hắn tưởng rằng cuộc gặp gỡ của ta với hắn là một bất ngờ đẹp đẽ.
Một cái liếc nhìn kinh ngạc ở giữa hồ phía Tây, chiếc khăn tay bị gió thổi bay, còn có ánh mắt kiềm chế sự sợ hãi kia, đều khiến hắn nhớ đến ta sâu sắc. Chỉ là không nghĩ tới tất cả những điều này cũng vì muốn bò lên giường hắn, là thủ đoạn để gả vào phủ Quốc Công.
Nữ nhân thanh lâu quả nhiên là đê tiện.
Ta chịu đựng xấu hổ, giọng run run đáp lời: "Công tử, ta tự biết mình xuất thân hèn mọn, lời nói không đáng giá để công tử tín nhiệm. Nhưng ta vẫn muốn nói với công tử, tất cả những thứ này không phải do ta thiết kế, là tối hôm qua công tử say rượu, nhận nhầm ta thành nàng..."
Ta rưng rưng nước mắt nhìn hắn, để lộ chiếc cổ trắng nõn. Ta biết sườn mặt của mình là hấp dẫn nhất, có mấy phần tương tự Tô Thanh Vũ.
Quả nhiên, ánh mắt Tô Cẩn nhìn ta có chút mềm lòng, hoài nghi mình thật sự nhận nhầm ta với Tô Thanh Vũ, hắn nheo mắt ném một túi vàng qua: "Ngươi cầm trước đi."
"Ta cái gì cũng không cần, chỉ mong công tử tin tưởng ta trong sạch."
Ta mím môi, không nói gì.
Thứ ta muốn cho tới bây giờ không phải là tiền mà là trái tim Tô Cẩn.
"Mà thôi, cho dù ngươi khẳng định mình vô tội, ta cũng chỉ có thể cho ngươi bấy nhiêu." Ánh mắt Tô Cẩn thâm trầm, liếc nhìn ta từ trên xuống dưới. Hắn vẫn như cũ vẫn cho rằng ly rượu ngày hôm qua là do ta hạ thuốc.
Lông mi ta run lên: "Công tử, đêm qua thật sự là..."
Tô Cẩn khẽ cười: "Phải hay không phải thì thế nào, ngươi đã là người của ta, ta sẽ tự nạp ngươi vào cửa." Lời hắn có chút ý tứ khiến người ta khó chịu.
Mắt ta nhanh chóng đỏ lên, còn muốn nói gì đó nhưng Tô Cẩn đẩy ta ra, phất tay áo bỏ đi.
2
Trực giác của Tô Cẩn không sai, đúng là ta chủ động bò lên giường hắn.
Nhưng ta bò lên giường không phải vì hắn, cũng không phải để vào phủ Quốc công, mà là vì vị hôn thê của hắn, Tô Thanh Vũ.
Tô Thanh Vũ, nữ nhi Tể tướng đương triều, không chỉ xinh đẹp tuyệt trần, tài hoa lại là không người nào có thể so sánh, mười sáu tuổi đã có thể viết được 【Cao đường minh kính bi bạch phát, Triêu như thanh ti, mộ như tuyết.】*. Thật là một câu thơ tứ tuyệt thiên cổ.
(*高堂明鏡悲白髮, 朝如青絲暮成雪: trích trong Thương Tiến Tửu của Lý Bạch.
Trước tấm gương sáng trên nhà cao, thương cho mái tóc bạc, Buổi sáng như tơ xanh, chiều thành ra tuyết trắng.)
Nàng ta là viên minh châu sáng chói nhất kinh thành, đồng thời cũng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên của Tô Cẩn.
Thuở nhỏ, cha mẹ hai bên đã quyết định đính hôn cho bọn họ, ngày cưới dự định sẽ diễn ra vào cuối năm nay. Nhưng Tô Thanh Vũ lại đột nhiên đổi ý, nàng nói nếu không phải Thái tử thì đời này sẽ không xuất giá. Trong yến tiệc, ngay trước mặt tất cả các vương công quý tộc, nàng công khai tuyên bố từ hôn với Tô Cẩn.
Chuyện này huyên náo ầm ĩ, đến một nữ nhân thanh lâu như ta cũng biết chuyện này.
Tú bà không ngờ ta lại lớn gan như vậy, thực ra bà cũng đã chọn những người mua khác cho ta, đều là những công tử ăn chơi trác tác số một số hai kinh thành. Tuy không thể coi là phu quân, nhưng đối với những nữ nhân thanh lâu như chúng ta, lại là một nơi trở về không tệ lắm.
Bà căn bản không nghĩ tới Tô Cẩn, nói đúng hơn là bà không dám nghĩ tới.
Mặc dù Tô Cẩn bị Tô Thanh Vũ từ hôn ngay trước mặt mọi người nhưng không ai dám cười hắn.
Dù nói thế nào thì hắn cũng là đệ nhất công tử kinh thành, cũng không phải con mèo con chó ngoài đường muốn là đụng vào.
Hôm nay là cơ hội duy nhất để đến gần hắn.
Thế nên ta thừa dịp hắn say rượu vì tình mà bò lên giường hắn.
Đến nỗi Tô Cẩn hiện tại chán ghét ta, ác với ta, thì cũng chẳng có quan hệ gì cả.
Vì trả thù cho tỷ tỷ, lựa chọn con đường bước vào phủ Quốc công này, ta đã diễn tập hàng nghìn lần trong đầu.
Hôm nay ta đã đi đến bước này, thì cũng sẽ không quay đầu.
3
Ở trong mắt Tô Cẩn, ta chỉ là một món đồ chơi.
Cho dù hắn nguyện ý vung tiền như rác vì ta, nguyện ý tranh cãi lớn với phu nhân Quốc công thì đó cũng chỉ là lợi dụng ta để trút bỏ ưu tư, cũng không thể thay đổi được sự thật ta là nữ nhân thanh lâu.
Ta chẳng qua chỉ là một công cụ được hẳn gửi đến để kích động Tô Thanh Vũ.
Khi Tô Cẩn dẫn đám bằng hữu xấu của hắn bày tiệc rượu ở trong phủ, hắn gọi ta ra tiền sảnh.
Vào phủ hắn được ba tháng, ta luôn tỏ ra cẩn thận dè dặt, so với nha hoàn vẩy nước quét nhà thấp kém nhất còn hèn mọn hơn.
Tô Cẩn ngồi ở vị trí cao, ánh mắt nhìn ta có phần hài hước: "Thập Nương, nghe nói lúc nàng ở thanh lâu từng múa một khúc Lê hoa vũ có thể nói là trăm năm mới có một lần."
"Ta dẫn những huynh đệ tốt của ta tới để mở mang kiến thức đây. Ta tin Thập Nương sẽ không để chúng ta thất vọng."
Ta mím môi, không nói ra lời cự tuyệt nào.
Múa Hoa lê vũ phải mặc y phục mỏng, để lộ tay chân ra ngoài. Coi như là ở thanh lâu, để được bán giá cao hơn, tý bà cũng chưa bao giờ để ta biểu diễn trước mọi người.
Nếu là một nữ tử bình thường bị yêu cầu biểu diễn trước mọi người, có lẽ sẽ tự sát.
Nhưng Tô Cẩn lại không quan tâm những thứ này, trong mắt hắn, ta chỉ là vật sở hữu của hắn, nhất cử nhất động đều làm vì hắn.
Nếu không vâng lời, phủ Quốc công cho tới giờ cũng không thiếu oan hồn nữ tử trẻ tuổi.
Ta cắn răng, vì trả thù cho tỷ tỷ, bất kể thế nào một bước này ta phải đi. Ta phải đứng vững gót chân ở phủ Quốc công.
Sau khi ta thay xong y phục bước lên sân khấu, phòng khách truyền tới từng đợt âm thanh hít khí lạnh.
Một nữ nhân mặc váy lụa trắng ôm một đóa hoa lê xinh đẹp, váy lụa nhẹ nhàng lộ ra làn da trắng như tuyết ửng hồng quyến rũ.
Dưới đài, các nam nhân sững sờ trong giây lát.
Tiếng sáo vang lên, cổ tay như ngọc mềm mại của ta di chuyển, góc váy bay tản ra, đôi mắt ngấn nước như làn khói muốn khao khát đón lấy, ánh sáng lung linh bay lượn, toàn thân ta giống như một bông hoa bị sương mù ngăn cách, khiến người ta không nhịn được mà hái nó.
Dáng múa nhẹ nhàng uyển chuyển giống chim én bay, thân mềm như mây, cánh tay yếu ớt không xương, mỗi bước đi như có hoa sen mọc lên.
Điệu múa Lê hoa vũ này chính là thứ ta dựa vào để sinh tồn, chưa nói đến khuynh quốc khuynh thành, cũng đã rất dễ dàng khiến một người nam nhân vừa yêu vừa thương.
"Tô huynh, huynh tìm được người đẹp này ở đâu vậy?" Người nam nhân bên cạnh Tô Cẩn sinh ra hứng thú với ta, "Ta rất thích nàng ta, nếu tiện thì tặng ta đi."
Ta ngẩng đầu nhìn Tô Cẩn, Tô Cẩn cũng đang nhìn ta, ánh mắt sâu xa, không chút cảm xúc.
Tô Cẩn gật đầu giống như hắn hoàn toàn không thèm để ý vậy.
"Nếu Thẩm huynh thích thì ta tặng huynh vậy."
4
Ta không dám tin nhìn Tô Cẩn, nhưng Tô Cẩn nhướn mày vung tay lên: "Thập Nương, tới đây, nàng về tắm rửa sạch sẽ đi. Sau này, nàng sẽ là người của Thẩm phủ."
Người nam nhân bên cạnh Tô Cẩn cười khẽ: "Ta còn thưởng Tô huynh có người đẹp như vậy, không nỡ chia sẻ với chúng ta chứ. Xem ra là ta quá mức hẹp hòi rồi."
Tô Cẩn thờ ơ uống rượu: "Thẩm huynh nói gì vậy? Chỉ là một nữ nhân thanh lâu mà thôi, Tô Cẩn ta muốn ai mà không được"
Đúng, một nữ nhân thanh lâu thôi.
Bởi vì là nữ nhân thanh lâu nên gọi tới thì tới, đuổi đi thì đi mà không chút gánh nặng nào. Bởi vì là nữ nhân thanh lâu nên có thể làm nhục đùa bỡn. Bởi vì là nữ nhân thanh lâu nên cho dù có bị đánh c.h.ế.t ngoài đường thì cũng là lẽ thường.
Chẳng lẽ hắn chưa từng nghĩ, chẳng lẽ ta sinh ra đã là một nữ nhân thanh lâu không có nhân quyền sao?
Không, hắn đương nhiên biết, chẳng qua một nữ nhân xinh đẹp nhưng yếu đuối như ta mới có thể thỏa mãn được khao khát chinh phục và khống chế trong lòng nam nhân.
Bọn họ vừa cần chúng ta nhưng cũng vừa chán ghét chúng ta.
Ta nhìn Tô Cẩn, lần đầu tiên không tuân theo mệnh lệnh của hắn mà cố chấp đứng tại chỗ.
Đây là lần đầu tiên ta không vâng lời hắn kể từ khi ta ở bên cạnh hắn.
Tô Cẩn khẽ nhíu mày, nam nhân bên cạnh hắn còn nóng ruột hơn: "Làm sao, Thập Nương đây là không muốn."
"Nữ nhân thanh lâu mà thôi, không muốn thì như thế nào."
Tô Cẩn nhàn nhạt liếc nhìn ta, như thể một tháng này sớm chiều chung sống, sự dịu dàng đó chỉ là ảo giác của ta vậy.
Ta đứng tại chỗ, thân thể khẽ run, lộ vẻ mặt cầu xin nhìn Tô Cẩn.
Nam nhân thấy Tô Cẩn thờ ơ, đưa tay kéo ta tới: "Tiểu mỹ nhân, đừng ra vẻ nữ nhân trong sạch có đức hạnh nữa. Đi theo ta, ta sẽ không bạc đãi nàng đâu. Tô huynh cho nàng cái gì, ta cũng có thể cho nàng như vậy"
Ta dùng sức hất tay người nam nhân đó ra, coi như không có hắn ta, nhìn Tô Cẩn rưng rưng nước mắt: "Công tử thật không muốn ta nữa sao?"
Vẻ mặt ta giống như hoa lê dính hạt mưa, dáng vẻ đau lòng khiến những nam nhân xung quanh cũng sinh lòng yêu thương.
Nhưng Tô Cẩn vẫn như cũ lạnh lùng nhìn ta: "Làm sao, một nô tỳ như ngươi dám chống lại mệnh lệnh của ta."
"Làm nữ nhân thanh lâu còn muốn lập đền thờ, ngày đó hạ thuốc ta sao không có chút dáng vẻ thanh cao nào đi?" Từ đầu đến cuối hắn vẫn tin chắc hôm đó tình mê ý loạn là do ta giở trò quỷ.
Nghe lời này của Tô Cẩn, ta lau khô nước mắt, lảo đảo đứng dậy nói: "Lời của công tử, ta không dám làm trái. Chẳng qua, ta tuy thân phận hèn mọn nhưng cũng có sự kiên định của mình, tuyệt đối không muốn nương nhờ người khác nữa, chỉ có lấy cái c.h.ế.t để làm sáng tỏ."
Vừa dứt lời, ta nhanh như chớp lao về phía bức tường, tốc độ nhanh đến mức không ai có thể ngăn cản được.
Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, cú đụng vào tường này là do ta một lòng muốn c.h.ế.t.
Ta cảm giác được trên trán mình có chất lỏng ấm áp chảy ra, tầm nhìn của ta bị nhuộm đỏ một chút.
Sau khi nghe thấy Tô Cẩn hoảng sợ gọi người tới cứu, ta mới yên tâm nhắm mắt lại.