Chương 113 - Tay phải nồi xạn, tay trái huyền học. Bảo bảo, mẹ mang con nằm thắng.
Một cơn gió lạnh từ bên trong thổi ra, Vương Phong không khỏi run rẩy.
Người nhà này mở điều hòa thấp như vậy?
Một giọng nói vang lên từ bên trong cánh cửa số 4. Thanh âm của cô bé đứt đoạn, rồi lại nối tiếp nghe rất kỳ quái, giống như người đang gặp vấn đề hít thở khó khăn: “Chú ơi... cháu ở đây...cháu đang làm bài tập... Cháu khát nước quá, chú ... chú mang vào cho cháu được không?”
Không biết có phải cô bé vừa mới khóc xong hay không, nó giống như bánh răng của một bánh xe hư hỏng cọ xát với mặt dất, có chút chói tai.
Hơn nửa đêm còn làm bài tập? Khắc khổ như vậy?
Chẳng trách mỗi ngày nửa đêm rồi mà còn gọi đồ ăn ngoài. Học khuya như vậy có thể không đói bụng sao?
Tuy nhiên, Vương Phong vẫn có chút do dự, nửa đêm rồi còn đi vào nhà người khác, nếu làm không tốt sẽ bị người ta coi là kẻ trộm, lúc đó anh ấy có giải thích như thế nào cũng không được.
“Huhuhu... mẹ đừng đánh con. Con ở đây. Con đang làm bài tập, mẹ... cho con ăn cơm....con khát nước quá... con rất muốn uống nước... con muốn uống nước!”
Bên trong, tiếng khóc của cô bé đột nhiên tăng âm lượng gấp mấy lần, cuối cùng cô bé gần như điên cuồng hét lên câu "Con muốn uống nước", trong giọng nói trẻ con thậm chí còn mang theo một chút dữ tợn.
Âm thanh đó xuyên thẳng vào màng nhĩ, Vương Phong đột nhiên giật mình một cái, hai mắt anh ấy chợt trở lên mơ hồ, trong giây lát chợt như mất đi ý thức, không tự chủ được mà cúi xuống nhặt đồ ăn ngoài và chai nước khoáng ở đó lên rồi bước vào cửa.
Sau khi bước vào nhà Vương Phong giơ tay bật đèn trong nhà lên, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, anh ấy cũng không đóng cửa lại.
Nội thất trong nhà được rất đơn giản, chiếc ghế sofa bọc da màu đen và vài món đồ chơi trẻ em nằm rải rác trên sàn.
Ở vị trí bên trái đoán chừng là phòng ngủ, cửa phòng ngủ khép hờ, có ánh sáng màu vàng nhạt chiếu ra từ bên trong, Vương Phong đoán là ánh sáng từ chiếc đèn bàn cô bé dùng khi làm bài tập.
Anh ấy xách đồ ăn đang định đi về phía trước, vừa mới đi tới cửa thì chợt nhớ ra điều bất thường.
Aaaaai…..Ai là người mở cửa?
Trong phòng khách lại không có người.
Vương Phong âm thầm cảm thấy có gì đó không ổn nhưng không thể giải thích được tại sao.
"Cô bé à, chú là người giao đồ ăn ngoài đây. Cháu có đói không? Có khát nước không?" Vương Phong ở cửa phòng ngủ hỏi.
Không có câu trả lời, anh ấy đành phải nhẹ nhàng đấy cửa phòng ngủ đang khép hờ ra.
Edit: nửa đêm còn phải học bài, đứa bé thật đáng thương. Tui cũng nửa đêm ngồi post nên cảm thán xíu thôi ạ :v