Chương 114 - Tay phải nồi xạn, tay trái huyền học. Bảo bảo, mẹ mang con nằm thắng.

Khi động tác đẩy cửa ra của Vương Phong, ánh sáng nhạt trong phòng ngủ càng lộ ra nhiều hơn, dần dần khung cảnh trong phòng ngủ cũng lộ ra trước ánh mắt của Vương Phong.

Trên một chiếc bàn cao màu đen, cao khoảng một mét rưỡi, thực chất lại đặt bảy hũ tro cốt xếp chồng lên nhau.

Mà hương và sáp được thắp trước những hũ tro cốt này, khiến Vương Phong lập tức bừng tỉnh.

Ánh sáng phát ra từ trong phòng ngủ không phải là ánh sáng từ chiếc đèn bàn dùng để làm bài tập, mà là ánh sáng từ những ngọn nến đỏ đang leo lét cháy!

Bang!

Một tiếng động lớn.

Cánh cửa phía sau anh ấy đã đóng lại..…

Đứa nhỏ...đưa nhỏ vừa mới nhắn tin cho anh ấy đang ở đâu? Đây...ở đây là đang làm trò gì vậy?

Chỉ có một chiếc bàn cao để đặt tro trong phòng ngủ này!

Có đánh c.h.ế.t Vương Phong cũng không ngờ mình lại nhìn thấy một cảnh tượng kích thích như vậy.

Con ngươi của Vương Phong điên cuồng mở to như người ch.ế.t, adrenaline chợt tăng vọt.

Đôi tay làm việc quanh năm của anh ấy run rẩy điên cuồng, anh ấy đã không còn cầm chắc được chiếc hộp có mùi thơm tràn ra ngoài nữa mà "bộp" một tiếng đánh rơi xuống đất.

Hộp đựng thức ăn đã bị rơi vỡ khi chạm xuống mặt sàn,nhưng mà... thứ lăn ra không phải là đồ ăn được đặt theo đơn, mà là một nắm hương và nến đỏ như m.á.u!

Một tên to con như Vương Phong hét lên một tiếng, anh ấy đột nhiên cảm thấy nửa thân dưới có chút lạnh lẽo thoáng qua.

Tiếng cười khúc khích khàn khàn của một cô gái nhỏ vang lên từ trong phòng ngủ: “Chú, chủ tè ra quần kìa, xấu hổ.”

Trong căn phòng ngủ nhỏ này, chỉ có thể nghe thấy âm thanh, không thể nhìn thấy ai, thứ duy nhất có thể nhìn thấy là bức tường phòng ngủ. Trên quần đùi màu xám tro của Vương Phong có vết nước khai nồng, chất lỏng trong suốt chảy xuống quần rồi tràn ra trên mặt đất, chiếc quần ướt dính vào đùi anh ấy, tạo cảm giác mát lạnh.

Anh ấy sợ đến mức tè dầm!

Gặp tình huống như vậy.…

Cho dù là ai đến đây cũng sẽ ướt quần a!!!!

Vương Phong không khỏi hét lên, nhanh chóng xoay người chạy trối c.h.ế.t về phía cửa phòng ngủ. Phòng ngủ không lớn nên Vương Phong chỉ đi ba bước đã tới cửa.

Nhưng khóa cửa mở không ra, dù Vương Phong có cố gắng thế nào cũng không thể làm nó nhúc nhích.

Đụng phải quỷ rồi, anh ấy đụng phải quỷ rồi.

Vương Phong đổ mồ hôi như mưa, anh ấy cảm giác được có vật gì lạnh lạnh xuyên qua lớp quần áo mỏng thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Vương Phong nghe được phía sau có tiếng sột soạt, anh ấy quay đầu nhìn lại sau đó suýt bật khóc, không biết từ lúc nào mà phòng ngủ lại xuất hiện thêm mấy cái bóng xám.