Chương 112 - Tay phải nồi xạn, tay trái huyền học. Bảo bảo, mẹ mang con nằm thắng.
Tuy rằng mệt mỏi nhưng ánh mắt của Vương Phong vẫn sáng ngời.
Anh không biết tại sao gần đây mình lại may mắn như vậy. Thực sự, anh đã nhận được một đơn đặt hàng giao đồ ăn ngoài, và gia đình đó đã tip cho anh tận 74 tệ.
Thời gian giao hàng rất đúng lúc, không bị trễ giờ.
Vương Phong trong miệng khẽ ngâm nga bài hát, tâm trạng rất vui vẻ.
[Khách hàng: [Ảnh]]
Vị khách này luôn rất dễ nói chuyện, chưa bao giờ chủ động gửi tin nhắn cho anh.
Vương Phong lập tức mở hình ảnh ra xem, trên đó có mấy chữ viết bằng bút chì màu đỏ:
[Chú ơi, có thể mang giúp cháu chai nước khoáng được không? Cháu rất khát nước.]
Có vẻ như mấy chữ này được viết bởi một đứa trẻ, có lẽ tuổi cũng không lớn lắm nên mới dùng đến phiên âm.
Vương Phong thầm nghĩ trong lòng, anh luôn cho rằng gia đình này đều là người lớn, hóa ra người gọi đồ ăn lại là một đứa trẻ?
Có bậc cha mẹ nào lại vô trách nhiệm đến mức ngày nào cũng cho con gọi đồ ăn ngoài vào lúc nửa đêm sao? Không muốn nấu cơm cho con ăn? Hơn nữa giờ này còn không ngủ sao?
Trong lòng Vương Phong phỉ nhổ gia đình này không biết nuôi dạy con cái, anh lại gặp rắc rối rồi.
Lúc này đã gần nửa đêm, tất cả quầy bán đồ ăn vặt trong tiểu khu đều đã đóng cửa nghỉ ngơi, anh đi đâu để mua nước cho khách?
Trên thực tế, anh em giao hàng có quyền từ chối phục vụ những khách hàng nhờ giúp đỡ mang đồ, nhưng dạo này anh mỗi ngày đều nhận được tiền tip từ gia đình này, mà chuyện nhỏ như nhờ mua nước thì anh không thể từ chối.
Vương Phong đang cảm thấy bối rối thì chợt nhớ ra, sáng nay lúc giao hàng cho nhà Phó Vãn, cậu bé đã đưa cho anh một chai nước khoáng.
Chai nước khoáng kia vẫn để trên xe, anh còn chưa mở ra.
Vương Phong lập tức quay lại trên xe lấy nước khoáng, anh một tay xách đồ ăn mang đi, một tay cầm chai nước khoáng rồi đi vào thang máy đến cửa nhà số 4 tầng 18.
Vừa bước ra khỏi thang máy, tầm nhìn trên hành lang tối đen như mực.
Vương Phong giậm chân một cái, đèn kích hoạt bằng giọng nói trên đỉnh đầu lại bật sáng. Ngọn đèn sợi đốt không mấy sáng nhấp nháy, muỗi bay vòng quanh đèn.
Vương Phong đi tới cửa số 4 nhẹ nhàng gõ gõ, sau đó dựa theo thói quen của gia đình này là để đồ ăn ngoài và nước khoáng ở cửa, chụp ảnh gửi cho khách rồi trực tiếp rời đi.
Anh vừa mới đặt đồ ăn ngoài xuống, xoay người rời đi không được hai bước, cánh cửa số 4 phía sau kẽo cọt một tiếng rồi nứt ra một khe hở.
Một cơn gió lạnh từ bên trong thổi ra, Vương Phong không khỏi run rẩy.