Chương 105 - Tay phải nồi xạn, tay trái huyền học. Bảo bảo, mẹ mang con nằm thắng.
Ngoại trừ nửa đầu tháng 7 và tuần đầu của người vừa mới mất cửa Quỷ Môn có thể mở ra để hồn về dương gian thăm người thân, thì U Minh địa phủ luôn luôn là nơi có đến mà không có về.
Vậy mà có linh hồn còn có thể trở về không phải trong thời gian mở quy định? Thật là được mở rộng tầm mắt.
Trên đường đi, Đoàn Đoàn cũng không gặp quỷ sai nào đến kiểm tra xe, cậu bé không biết cỗ xe linh hồn đã chạy được bao lâu, cậu bé chỉ nhìn thấy phía trước một luồng ánh sáng mờ nhạt, ánh sáng kia càng lúc càng lớn. Phía trước có một cánh cửa sừng sững, bên kia là một thế giới khác tràn ngập hơi thở của sự sống.
Rõ ràng trờ còn chưa sáng, nhưng Đoàn Đoàn lại cảm thấy thời gian đã trôi qua thật lâu thật lâu.
“Về...về rồi.”
Triệu Dương kinh ngạc kêu lên, cậu ấy không để ý đến chùm nho căng mọng đang cầm trên tay nữa.
Một lần nữa Quỷ Môn vị Phó Vãn mở ra, một hàng xe đưa hồn màu đen từ cánh cửa kia lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Chỉ có điều, lần này ngoài Đoàn Đoàn đang ngồi ở trong chiếc xe đầu tiên, thì sáu chiếc xe còn lại hoàn toàn trống rỗng.
Trên biển của chiếc xe đầu tiên, ngọn lửa vĩnh cửu vẫn đang lập loè cháy lúc này đã tắt ngúm, chỉ còn lại tro tàn.
Mọi người vừa kinh ngạc vừa vui mừng, Đoàn Đoàn đã quay trở lại rồi, Trần Giang Lâm lần này cũng thật sự hoàn hoàn toàn toàn biến mất.
Phó Vãn đứng ở phía trước, Đoàn Đoàn cách cửa sổ xe nhìn chằm chằm vào cô.
Đoàn xe dừng lại, Phó Vãn giúp Đoàn Đoàn mở cửa xe, cô cười:"Mừng con trở về."
Đoàn Đoàn vui mừng. Mẹ không lừa bé, mẹ vẫn đang chờ cậu trở về, người cậu nhìn thấy đầu tiên khi trở về cũng là mẹ.
Đoàn Đoàn từ trên xe nhảy xuống, một tay vẫn còn không quên nắm chặt chảo, vội vàng nhìn về phía Phó Vãn.
Thấy vậy, Triệu Dương chủ động bước tới nơi:"Để anh cầm giúp nhóc."
Ánh mắt Đoàn Đoàn sáng lên, lập tức đưa chảo cho Triệu Dương, cảm giác đã lâu lắm rồi cậu bé chưa ôm mẹ. Bỗng, Triệu Dương la lên:"Má, sao lại nặng như vậy."
Triệu Dương vốn nhìn thấy Đoàn Đoàn có thể cầm bằng một tay thì cũng không nghĩ nhiều, dù sao một đứa trẻ cũng cầm được, chẳng lẽ một người trưởng thành như cậu lại không cầm được.
Vậy mà lại không cầm được thật!!!
Vừa mới cầm lấy chảo từ tay Đoàn Đoàn, Triệu Dương cảm giác như mình bắt được vật nặng ngàn cân. Cậu ấy nhanh chóng nắm lấy cán chảo bằng cả hai tay, hai cánh tay đã nổi hết gân xanh lên, nhưng cũng không chống đỡ được nữa, cậu ấy bị sức nặng kia đè nặng đến mức trực tiếp ngồi 'bịch' xuống trên mặt đất.
Nhưng nước ở trong chảo lại không bị sánh ra một giọt nào.