Chương 104 - Tay phải nồi xạn, tay trái huyền học. Bảo bảo, mẹ mang con nằm thắng.
Đoàn Đoàn nhìn ngước Minh Hải ở trước mặt, cậu bé không rõ tại sao mẹ lại dặn cậu bé mang một chút về. Nhưng cậu bé là bé ngoan, mẹ đã giao nhiệm vụ thì nhất định cậu bé phải hoàn thành.
Lông mày Đoàn Đoàn hơi nhíu lại, cậu bé nghe lời mẹ cầm chảo múc nước trong Minh Hải.
Rõ ràng nhiều nước như vậy, nhưng kỳ lạ là nó không hề nặng một chút nào, thậm chí cậu bé vẫn còn có thể cầm bằng một tay.
Đoàn Đoàn đang định rời đi, nhưng khi vưa quay người lại thì cậu bé nghe thấy một giọng nam sợ hãi gọi tên mình từ phía sau:"Đoàn Đoàn."
"Trở về đi, đây không phải là nơi cháu có thể tới."
Giọng nói đó vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cho Đoàn Đoàn lập tức ngẩng đầu lên nhìn sang nơi phát ra tiếng gọi đó.
Sương dâng cao trên mặt biển xanh, mờ mịt đến mức không thể nhìn rõ mọi thứ.
Đoàn Đoàn có chút khẩn trương, cậu bé nắm chăt cái chảo trong tay, đôi mắt trong xoe nhìn xung quanh.
"Đoàn Đoàn, mau trở về, nghe lời."
Ở trong sương mù m.ô.n.g lung mờ mịt, mơ hồ nhìn thấy một bóng lưng hơi còng, bóng dáng đó quen thuộc đến mức khiến Đoàn Đoàn không hề nghĩ ngợi gì mà bật thốt lên:"Ông ngoại."
Hai mắt cậu bé đỏ hoe, cậu bé bước nhanh chạy về phía sương mù. Sương mù nổi lên hai bên rồi nhanh chóng tránh xa, rẽ lối cho Đoàn Đoàn, nước biển lạnh lẽo thấm ướt mắt cá chân cậu bé.
"Ông ngoại, Đoàn Đoàn rất nhớ ông ngoại và bà ngoại."
"Tuýt ...tuýt...tuýt..."
Một tiếng còi ô tô chói tai vang lên từ phía sau, Đoàn Đoàn vẫn còn muốn đuổi theo, nhưng tiếng còi lại vang lên giục giã, lúc này Đoàn Đoàn mới dừng bước như bừng tỉnh giấc mộng, nhưng ánh mắt cậu bé vẫn đang nhìn về phía đám sương mù như thể đuổi theo bóng hình quen thuộc của người ông thương yêu.
Mẹ nói đây là âm thanh nhắc nhở cỗ xe linh hồn sắp rời đi, nghe thấy âm thanh này cậu bé cần lập tức lên xe chuẩn bị rời đi, nếu không sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này.
Cậu bé rất nhớ ông bà ngoại, rất nhớ rất nhớ, rất muốn họ, nhưng...cậu bé còn có mẹ, cậu bé cũng muốn ở bên mẹ.
Đoàn Đoàn trầm mặc trong chốc lát, cầm cái chảo đang bồng bềnh trên biển âm phủ lên, quay người rời đi cùng với nước của Minh Hải và đôi mắt đỏ hoe.
Đoàn Đoàn ôm cái chảo ngồi trở về trong xe, lúc này, âm hồn trên bờ biển liên tục nhìn về phía cậu bé, dường như lạ với việc một ai đó đến đây rồi còn có thể trở về.
Cỗ xe linh hồn chậm rãi lăn bánh.
Lúc trở về chỉ có một mình Đoàn Đoàn ngồi ở trên xe, cỗ xe đi ngược chiều, quay ngược trở lại con đường lúc nó tới, đám âm hồn đang đi tới âm phủ nhìn thấy mà ngây người.