Chương 4 - Tẩu Tẩu Ta Là Hổ Dữ
Thiếp đã nghĩ kỹ rồi, dù có chết cũng phải cùng chàng sống chết có nhau.”
Nhưng nàng lại không động thủ, cũng chẳng nhắc gì đến việc chàng nạp thiếp là sẽ hòa ly.
Xem ra lời thiên hạ đồn đều là thật, trước kia là chàng quá nuông chiều tỷ tỷ mà thôi.
Nay có thiếp rồi, tỷ tỷ có chỗ kiêng dè, không còn dám hung hăng với chàng nữa.
Biết đâu chàng lạnh nhạt thêm vài ngày, tỷ tỷ sẽ càng ngoan ngoãn nghe lời.”
Ca ca thở phào một hơi: “Phải đó, trước kia ta quá mềm mỏng, ta yếu thì nàng ấy càng mạnh.
Vì nàng và đứa nhỏ, về sau ta cũng phải dựng oai của gia chủ lên.
Chỉ là có một điều, nàng ấy dù gì cũng là chính thất, nàng phải kính trọng nàng ấy.
Hai người thuận hòa, ta ở ngoài mới có thể an tâm gầy dựng cơ nghiệp.”
Ca ca muốn Diễu nương kính trọng tẩu tẩu, nàng chẳng ghen tuông gì, chỉ khẽ cười mà rằng:
“Chàng xem thiếp là kẻ chẳng hiểu chuyện như tỷ tỷ sao?
Thiếp thương chàng, chỉ cần tỷ tỷ có thể dung nạp, dù có khom lưng cúi đầu, thiếp cũng cam lòng.”
Lời ấy khiến ca ca càng ôm nàng chặt hơn, nói: “Nói bậy! Ai bảo nàng phải cúi đầu?
Về danh phận, nàng ấy là vợ, nhưng trong lòng ta, các nàng đều như nhau cả.
Nếu nàng ấy dám hà khắc với nàng, ta nhất định đứng về phía nàng!”
Ta đứng ngoài cửa, chợt hiểu ra ca ca yêu Diễu nương ở chỗ nào.
Huynh yêu nàng ta ở cái vẻ yếu đuối nhu thuận, lời nào lời nấy đều coi huynh là trời.
Hiểu rồi, ta cũng chẳng còn lòng nào muốn khuyên can nữa.
Huynh đâu phải bị mê hoặc, là chính huynh lựa chọn Diễu nương.
Vì nàng ta, huynh rồi sẽ cùng tẩu tẩu cãi nhau vô số lần.
Huynh chỉ nhớ tẩu dữ dằn làm huynh mất thể diện gia chủ, nhưng lại quên mất lần đầu tẩu đánh huynh là vì cớ gì.
Khi ấy, huynh chẳng biết kinh thương, cửa hàng sắp sửa phá sản, đơn hàng cứu mạng vừa đến hồi quan trọng, huynh lại bị bọn bằng hữu xúi giục, đi tửu lâu uống say, để lỡ mất khách quý.
Tẩu tẩu xông đến tận nơi, huynh còn cười khờ khạo nói:
“Nương tử, ta chỉ uống đôi ba chén với bọn họ thôi, ta không gọi cô nương nào cả.”
Xưa nay tẩu chỉ giáo huấn trong phòng, ấy là lần đầu tiên, nàng giơ cây cán bột giữa bao người, như hổ cái mà quát lớn:
“Từ nay ai còn dám gọi tướng công ta đến chốn này, ta đánh hắn thế nào, sẽ đánh ngươi y vậy!”
Một gậy ấy khiến nàng thành “Hổ dữ” trong lời đồn, cũng khiến đám bằng hữu của ca ca sợ hãi mà tránh xa.
Tẩu nhân cơ hội ép huynh ở lại cửa hàng, dạy từng chút một, rốt cuộc cứu lại sinh ý của cả nhà, từ một cửa hàng mà gầy dựng thành năm, rồi mười.
Lúc ấy, ca ca bị phạt quỳ ở từ đường, không hề hay biết tẩu vừa đánh huynh xong đã uống rất nhiều rượu.
Mắt nàng đỏ hoe, bảo ta rằng: “Ta đâu có ngốc, ta cũng biết ra ngoài phải để nam nhân giữ mặt mũi.
Nhưng ca con nhu nhược thế này, nếu còn để mặc huynh ấy hồ đồ, cửa hàng này sớm muộn cũng tan nát.
Chúng ta có thể nghèo, nhưng nương con – một đời mười ngón tay chưa từng dính nước xuân lẽ nào tuổi xế bóng còn phải lo chuyện cơm áo?”
Tẩu tẩu chẳng phải sinh ra đã thích làm chủ, là ca ca buộc nàng phải cứng rắn.
Lúc ấy, ca ca hiểu được nỗi khổ tâm của nàng, hai người vẫn là đôi phu thê hòa hợp.
Nhưng khi việc làm ăn mỗi lúc một thịnh, bọn bạn bè ham tiền lại kéo về bên huynh, cây cán bột của tẩu cũng phải trở lại.
Ta với tẩu đều nghĩ, ca ca vẫn sẽ hiểu như xưa.
Chúng ta quên mất, càng nhiều tiền lộc quyền thế, lòng người càng khó mà giữ vững.
Ca ca rốt cuộc… là chẳng thể quay về nữa rồi.
Đã chẳng quay về được, thì tẩu không cần huynh, cũng là chuyện nên lẽ.
8
Ta chẳng rõ tẩu định khi nào đi, đi cách nào, chỉ đành coi như chưa từng nghe thấy gì, mà tranh thủ từng khắc được ở bên nàng.
Mẫu thân hỏi ta đã khuyên được bao nhiêu, ta chỉ dối rằng tẩu đã nghĩ thông.
Trong mắt người ngoài, tẩu trông cũng quả thật như đã nghĩ thông.
Nàng bắt đầu giống một thê tử hiền lương thường thấy.
Nàng chặt đứt cây cán bột, dùng chính cây rìu trong viện mà chém.
Mẫu thân và ca ca nghe tiếng, vội chạy đến hỏi chuyện.
Nàng chỉ ném hai đoạn gậy sang một bên, đáp: “Thứ này sau này không dùng đến nữa, chi bằng bổ ra mà đốt lửa.”
Mẫu thân thử hỏi: “Sau này không đánh Kỷ Tuyên nữa ư?”
Tẩu tẩu bình thản đáp “Ừm” một tiếng: “Không đánh nữa.
Huynh ấy đã không muốn, ta cũng chẳng tốn sức nữa làm chi.”
Giây phút ấy, sắc mặt ca ca không giấu nổi vui sướng và mãn nguyện, tưởng rằng tẩu đã chịu lui bước.
Để thử tẩu đã nhượng bộ đến đâu, huynh thậm chí còn dắt tay Diễu nương cùng ngồi vào bàn dùng bữa.
Mẫu thân sợ tẩu phật ý, liền bày quy củ, bảo Diễu nương phải gắp thức ăn cho mọi người trước rồi mới được dùng bữa.
Nhưng tẩu tẩu lại mỉm cười nói: “Nương hồ đồ rồi.
Nàng còn mang thai, phu quân còn muốn nuốt vào miệng kìa, sao lại để nàng đứng lâu?
Nào, thêm cho nàng ấy một chiếc ghế, ngồi bên cạnh phu quân cho tiện.”
Mấy lời này khiến ca ca ngẩn người, vô thức buông tay Diễu nương, hỏi không dám tin:
“Nương tử, nàng là đồng ý cho ta và Diễu nương rồi ư?”
Tẩu gật đầu thản nhiên, nhưng khi ca ca định nắm tay nàng, nàng lại cố ý nghiêng người tránh đi, múc một bát canh đặt trước mặt Diễu nương, nói:
“Bổ nhiều một chút, mấy hôm nữa ta sẽ lo liệu lễ nạp thiếp cho các ngươi.
Không thể để đứa bé không danh phận.”
Diễu nương nhận bát canh, ngoan ngoãn cảm tạ rồi uống cạn.
Trên bàn cơm một mảnh ấm êm.
Ca ca và mẫu thân đưa mắt nhìn nhau, nụ cười tràn đầy mãn ý.
Chỉ có ta còn nhớ lời tẩu tẩu từng nói,
Một nữ nhân nếu thật lòng thương phu quân,
Ất chẳng thể hiền hậu độ lượng, không ghen chẳng giận như người ta mong muốn.
Chỉ có khi hết tình cạn nghĩa, mới thành ra tượng bùn trong khuôn sáo tục nhân, bình thản, không chút nổi sóng.
9
Từ hôm ấy, tẩu chỉ làm hai việc:Một là dạy ta xem sổ sách.
Hai là đích thân lo liệu lễ nạp thiếp cho ca ca.
Có lẽ nàng chẳng muốn đối diện với ca ca thêm nữa,Mỗi đêm đều dạy ta học đến khuya, rồi cho ta ngủ lại trong phòng nàng.
Ca ca vừa tới, nàng liền cười nói: “Như Ý ngủ ở đây rồi, Diễu nương lại đang cần người chăm sóc, chàng sang viện nàng ấy đi.”
Ngay cả gia nhân trong phủ cũng xì xầm bàn tán,Nói rằng tẩu tẩu đổi tính rồi, sắp sửa từ Hổ dữ hóa thành Miêu Nhu Thuận.