Chương 5 - Tẩu Tẩu Ta Là Hổ Dữ
Ta cứ tưởng ca ca sẽ hồ đồ mãi như thế,Nhưng khi tẩu thật sự động tay động chân sắp xếp lễ nạp thiếp,Đích thân dặn dò từng việc cho người dưới đi mua sắm,Tự tay treo hồng lụa lên viện của Diễu nương,Thì ca ca mới chợt có chút bừng tỉnh.
Tối đó, huynh uống rượu quá chén, say khướt tới gõ cửa phòng tẩu.
Tẩu làm như chẳng nghe thấy.
Ca ca ngồi bệt ngoài cửa, như một đứa nhỏ, lẩm bẩm không ngừng: “Nương tử, hôm nay ta lại tới Túy Xuân Lâu rồi…
Cây cán bột của nàng đâu?
Nàng sao không cầm nó đến tìm ta như trước?
Diễu nương bảo rằng ta đã khống chế được nàng, sau này nàng sẽ là một thê tử dịu dàng.
Nhưng khi ta uống rượu hôm nay, đột nhiên lại thấy sợ…
Ta sực nhớ, từ lúc đưa Diễu nương về, nàng chưa từng đánh ta một lần nào, phải không?
Tri Nguyệt, hiền thê của ta, nàng nói đi, nàng chỉ là giận ta trong nhất thời,Chứ đâu phải đã toan tính rời bỏ ta… phải không?”
Câu cuối cùng, huynh hỏi rất khẽ,Trong tiếng nói ấy toàn là sợ hãi,Như thể chỉ cần tẩu gật đầu, huynh liền sẵn lòng bỏ qua Diễu nương.
Tẩu khi ấy mới chịu mở cửa,Ngẩng đầu nhìn huynh một cái, lạnh nhạt rằng: “Chàng say rồi, đừng nghĩ ngợi vẩn vơ nữa, về ngủ đi.”
Cửa vừa mở, ca ca như thấy ánh sáng cuối đường,Ôm chặt lấy chân tẩu, kéo mạnh một cái, định áp môi lên nàng.
Ta đứng sau lưng tẩu, đang định cất tiếng nhắc mình còn ở đó,Thì tẩu đã nghiêng mặt tránh đi, rút một chân ra ngoài, đạp mạnh huynh một cước văng ra.
Gió lạnh bên ngoài thấu xương,Tẩu trầm giọng bảo ta: “Lạnh quá, gọi người đưa hắn về viện bên kia đi.”
Ta đích thân dìu vị huynh say xỉn ấy trở về,Thấy Diễu nương đã thắp đèn chờ sẵn,Nước ấm chăn dày, một lòng chăm sóc,Bèn nghĩ: như thế cũng tốt.
Nàng giữ được ca ca, thì ca ca sẽ không còn quấy nhiễu tẩu nữa.
10
Nhưng chính ca ca lại đột ngột đình chỉ lễ nạp thiếp,Nói đợi đến khi hài nhi chào đời rồi mới tính.
Mẫu thân nóng ruột tới mức miệng nổi giộp, lẩm bẩm rằng cháu đích tôn không thể không có danh phận.
Song ca ca lại nhất quyết không đồng ý.
Huynh hỏi mẫu thân: “Nương còn nhớ bản khế ước con đã ký cùng nương tử trước khi cưới không?”
Tẩu tẩu lúc ấy bình thản đến lạ,Cái bình thản khiến huynh khiếp sợ,Cái bình thản khiến huynh chợt nhớ đến lời thề năm xưa.
Mẫu thân cũng ngẩn ra, nhưng rất nhanh lắc đầu: “Sao thế được, khế ước hôn nhân chẳng phải chỉ là dọa nạt cho có?
Chúng ta đâu có bạc đãi nàng,Nữ nhân ai lại đang yên lành mà vì phu quân nạp thiếp liền đòi hòa ly?
Chuyện này đồn ra, chẳng hóa trò cười thiên hạ?”
Mẫu thân là nữ nhân bị lễ giáo trói buộc,Bao năm qua vẫn chẳng hiểu được tẩu tẩu là hạng nữ nhân ra sao.
Đợi bà rời đi, ta mới nhẹ hỏi: “Ca, nếu huynh nhớ lời thề xưa, cớ gì lại có Diễu nương?”
Huynh xoa đầu ta, khẽ cười chua chát: “Muội còn nhỏ, chưa hiểu.
Người ấy mà, luôn là được voi đòi tiên.
Nhưng muội yên tâm, tẩu muội vẫn luôn là người quan trọng nhất trong lòng ta.”
Huynh vẫn chẳng thấy mình sai.
Huynh cho đó là bản tính con người.
Nhưng ta thì hiểu.
Hiểu vì sao tẩu lại nghiêm cẩn lo toan lễ nạp thiếp đến thế.
Cũng hiểu vì sao ca ca lại sợ không dám tổ chức nữa.
Nữ tử ở Đại Chiêu muốn thoát khỏi hôn nhân chẳng phải chuyện dễ.
Hòa ly còn khó hơn bị bỏ trăm lần.
Nếu chẳng phải trước đó tẩu bắt ca ca ký khế ước,Thì chuyện nạp thiếp, dù có kiện lên quan, cũng chẳng thể hòa ly.
Mà đến tờ khế ước ấy, ngày trước cũng chẳng dễ gì có được.
Tộc họ Phùng ta cho là mất mặt, từng một mực phản đối,Chỉ là ca ca chết bám lấy, vừa khóc vừa cầu, lại bỏ tiền lo lót, mới được chấp thuận ký tên.
Lúc ấy, phụ thân tẩu – Tần lão gia – viết rằng chỉ cần có quan hệ với nữ nhân khác là có thể hòa ly.
Có vị tộc lão thấy chữ “quan hệ” ấy khó lòng định nghĩa,Muốn giữ chút mặt mũi cho họ Phùng, liền kiên quyết sửa thành “nạp thiếp thì hòa ly”.
Khi ấy ca ca thành tâm thành ý, phụ thân tẩu mới chấp thuận.
Nhưng ra là, lòng thành ấy cũng có thể đổi thay.
Một thay đổi nhỏ năm xưa,Nay lại là con đường sáng duy nhất để tẩu tẩu rời đi trong danh chính ngôn thuận.
11
Ngay khoảnh khắc ca ca bắt đầu ngờ ngợ nhận ra dụng tâm của tẩu,Lại là Diễu nương giúp tẩu một phen.
Đêm đó, ca ca nhất quyết muốn ngủ lại phòng tẩu,Tẩu lấy cớ có ta ở đó, cũng không đuổi được.
Đang giằng co, thị nữ bên viện Diễu nương hốt hoảng chạy đến bẩm báo: “Không xong rồi!
Nương tử nhà thiếp ăn phải điểm tâm bên viện thiếu phu nhân,Hiện giờ bụng đau dữ dội,Lang quân, ngài mau qua xem đi!”
Tiểu nha đầu tên là Tiểu Phúc ấy là người Diễu nương tự mang vào phủ.
Vừa nói, nàng ta vừa tức tối nhìn sang tẩu tẩu,Trong ánh mắt lộ rõ ý ngầm: là tẩu tẩu đã giở trò trong điểm tâm.
Ta đang định bước lên tranh biện,Tẩu tẩu đã kéo tay ta lại, thản nhiên nói: “Phùng Kỷ Tuyên, nếu quả thật là hài tử gặp chuyện, ta theo chàng đi xem thử.”
Khi đến viện Diễu nương, mẫu thân đã có mặt.
Diễu nương nằm yếu ớt trên giường,Ban đầu ta ngỡ nàng ta giả bộ, nhưng nhìn kỹ lại chẳng giống.
Trong phòng là vị lão đại phu quen thuộc của phủ,Ông vuốt râu nói: “Là do ăn phải đồ không sạch, nếu ăn nhiều hơn chút, hài tử đã nguy rồi.
Thời kỳ đầu mang thai, mọi người phải cẩn thận hơn mới được.”
Đó là lão tiên sinh đức cao vọng trọng,Tuyệt chẳng phải hạng người sẽ giúp Diễu nương diễn kịch.