Chương 3 - Tẩu Tẩu Ta Là Hổ Dữ
Năm xưa nàng quyết lòng thành thân, ngoài vì cảm động trước chân tâm của ca ca, còn vì muốn để phụ thân bệnh trọng của mình được yên lòng.
Tẩu mồ côi mẹ từ sớm, từ nhỏ chỉ nương tựa phụ thân mà sống.
Khi phụ thân nàng mất, ca ca buông bỏ hết mọi việc, đến ở trong tiểu phòng ngày xưa nàng chưa xuất giá, trông nom nàng suốt ba tháng.
Tẩu ăn không vô, mỗi bữa đều là huynh nhẫn nại khuyên nhủ, đút từng muỗng một.
Nàng như người không hồn, nằm bẹp một chỗ, việc tắm gội thay y phục đều là huynh tự tay lo liệu, chẳng để mẫu thân xen vào.
Huynh sợ nàng lâu ngày không ra ánh sáng, bèn bái thầy học nghề làm xe lọng bằng vải chay, làm đến tay trầy trụa, chỉ mong nàng chịu ra ngoài dạo bước.
Tới cuối cùng, hết thảy biện pháp đều đã dùng, nàng vẫn không nói một lời.
Là huynh đã khẽ khàng van xin bên tai nàng: “Tri Nguyệt, hiền thê tốt của ta, ta cầu nàng, nhìn ta một chút được không?
Nhạc phụ mất rồi, nhưng ta còn đây.
Cả đời ta chỉ có một người vợ là nàng, nàng nỡ lòng nào để ta cô độc trọn kiếp?”
Tẩu tẩu bị lời ấy làm động tâm, hồn vía bị phụ thân mang đi cũng quay trở lại.
Nàng cuối cùng đã biết khóc, rúc vào lòng ca ca mà khóc như thể cả trời đất đều phụ nàng:
“Phùng Kỷ Tuyên, phụ thân ta mất rồi, ta chẳng còn nhà nữa, chẳng còn nhà nữa…”
Ca ca ôm nàng, còn bi thương hơn nàng, phát lời thề: “Có trời đất chứng giám, nơi nào có ta Phùng Kỷ Tuyên, nơi đó chính là nhà của Tần Tri Nguyệt.
Nếu ta phụ nàng, ắt sẽ người người xa lánh, chết không toàn thây!”
Lời thề năm ấy cảm động đến vậy, chân tình từng có, chẳng lẽ vì một Diễu nương mà hóa thành mây khói?
6
Ta không tin.
Vậy nên ta cũng không muốn để tẩu tẩu tin.
Chắc chắn ca ca có nỗi khổ trong lòng.
Ta âm thầm soạn lời, định bụng đến tiểu viện khuyên nhủ tẩu tẩu.
Chưa kịp bước vào cửa, đã nghe thấy giọng của ca ca.
Dưới ánh trăng, hai người bày một bàn rượu.
Ca ca cúi đầu.
Tẩu tẩu nắm tay huynh, dịu dàng nói: “Tướng công, chàng chớ sợ.
Lần này thiếp không giận chàng.
Chàng nói thật đi, Diễu nương kia vốn không thật, là chàng đánh cược với bằng hữu nên mới đưa nàng về hù dọa thiếp, phải không?
Là nàng chưa phu quân đã mang thai, chàng động lòng trắc ẩn, phải không?
Là vì giúp bạn hữu, phải không?
Nói chung là chàng chưa từng làm gì nàng ta cả, đúng chăng?”
Ánh trăng rọi lên mặt tẩu tẩu, đầy dịu dàng, là nàng đang tin tưởng ca ca.
Ca ca lại càng cúi đầu thấp hơn, nghẹn ngào đáp: “Nương tử, giá như nàng sớm dịu dàng thế này thì hay biết mấy.
Ta là nam nhân, cũng cần thể diện.
Nếu chẳng phải bị người cười chê sợ vợ, lại uống say, ta nào có phạm phải sai lầm lần đầu cùng Diễu nương?
Nhưng đã lỡ một lần, mới biết thế nào là ôn nhu hương, ta không bỏ nàng được.
Đêm nay lừa nàng thì dễ, nhưng đã lừa rồi thì phải đuổi nàng ta đi.
Nàng ấy hiện mang cốt nhục của ta, xem ta như trời, ta cũng phải làm trượng phu.
Nương tử, ta xin nàng, dẫu nàng dùng cây cán bột này đánh gãy chân ta, ta cũng không né tránh.
Nhưng ta cầu nàng, dung nạp Diễu nương đi, đừng làm khó mẫu tử họ nữa.
Nàng biết mà, trong lòng ta, nàng mãi là thứ nhất.
Ta chỉ nhường một góc nhỏ cho nàng ta thôi, ta thề, quyết chẳng để nàng ta vượt mặt nàng.”
Ca ca không dám ngẩng đầu nhìn tẩu tẩu.
Huynh cúi người khom lưng, chắp tay cầu xin, nhưng miệng toàn là vì người đàn bà khác.
Nên huynh không thấy được, sắc mặt tẩu tẩu trắng bệch thế nào.
Nên tẩu tẩu mỉm cười, đáp “được”.
Nàng cười, bảo huynh quay về chăm sóc sản phụ.
Ca ca như được đại xá, vội vã chạy đi.
Mà ta đứng yên tại chỗ, thấy rõ ràng từng điều.
Ngay khoảnh khắc huynh bước qua cổng viện, lệ đã đầy mặt tẩu tẩu.
Nàng như phát cuồng ngồi sụp xuống đất, vừa khóc vừa cười, rồi ôm lấy một gốc cây, vung tay tát thật mạnh vào mặt mình.
Tát xong, nàng nhìn cây mà cười thê lương: “Phụ thân, mẫu thân, xin người đừng chê ta vô dụng.
Vì một kẻ phụ tâm mà khóc thành thế này.
Ba năm phu thê thâm tình, ngày phụ thân mất, là y kéo ta trở về.
Ta cũng phải hỏi cho rõ, y có nỗi khổ gì không.
Nay đại phu nói nàng ta quả thực có thai, Phùng Kỷ Tuyên cũng miệng nói không dứt nàng ta được.
Đã như vậy, thì đây chính là giọt lệ cuối cùng ta rơi vì y.
Phụ mẫu ở trên, phu quân này, Tần Tri Nguyệt ta… không cần nữa.”
Tẩu tẩu quay về phía gốc cây, trang trọng quỳ lạy dập đầu.
Lạy xong, nàng đứng lên, lau đi giọt lệ cuối cùng nơi khóe mắt.
Ấy là gốc cây mà năm nàng ra đời, phụ mẫu nàng tự tay trồng xuống.
Ngày thành thân, ca ca và tẩu cùng đem về trồng lại, xem như linh hồn phụ mẫu của nàng.
7
Ánh mắt tẩu tẩu khi ấy nghiêm túc đến rợn người.
Ta sợ, xoay người muốn kéo ca ca về nhận sai.
Nhưng khi đến viện của Diễu nương, ta lại bắt gặp bọn họ đang ôm chặt lấy nhau.
Diễu nương vừa nức nở vừa nói: “Phùng lang, hôm nay thật dọa thiếp sợ chết khiếp.
Thiếp cứ tưởng tỷ tỷ nhất định sẽ rút cây cán bột chàng nhắc tới, đánh chúng ta một trận.