Chương 4 - Tâm Linh Đêm Kỳ Dị

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Toàn thân tôi nổi da gà. Đầu tôi đau như sắp vỡ tung, gân cổ nổi lên, cảm giác như có người đang cố giật mạnh đầu tôi ra khỏi cổ.

 

Tôi không nghe thấy gì nữa, mắt đảo ngược, cả người chìm vào cơn lạnh lẽo, như bị kéo vào một thế giới khác. 

 

Tôi ôm đầu, gắng sức chống lại lực kéo mạnh mẽ ấy nhưng lực kéo quá kinh khủng. Đầu tôi như món đồ chơi bị bẻ gãy, hoàn toàn không chống cự nổi, tôi tuyệt vọng chỉ còn biết niệm Phật trong lòng.

 

Đấu với con ma khoảng nửa phút, tôi gần như nghẹt thở, hai chân quẫy loạn trên mặt đất.

 

Tôi thật sự nghĩ mình c.h.ế.t chắc rồi nhưng bất ngờ, cơn lạnh buốt dần tan biến, lực kéo cũng từ từ yếu đi .

 

Tôi bắt đầu nghe được âm thanh, nhìn rõ được mọi thứ, thêm một phút nữa, lực kéo hoàn toàn biến mất. Cảm giác như giác quan của tôi về lại nhân gian.

 

Tôi đứng chỗ cũ, tay vẫn cầm cốc nước.

 

Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, như vừa được vớt từ trong nước ra .

 

Trong gương không còn con ma.

 

Tôi không trụ nổi, ngã ngồi xuống đất.

 

“Cậu lại làm sao vậy ?” – Ân Thịnh quay lại , nhăn mặt.

 

“ Tôi … lại thấy ma.” – Giọng tôi khàn đặc - “Con ma đó… nó vừa cố kéo đầu tôi ra …”

 

Nói đến đây, tôi chợt thấy có gì khác lạ.

 

Đầu tôi nhẹ bẫng.

 

Tôi lập tức bò dậy, chạy đến dưới đèn nhìn cái bóng của mình .

 

Bóng của tôi không còn cái đầu của con ma bám trên nữa!

 

8.

 

Thật sự kỳ lạ quá!

 

Từ hôm qua sau khi gặp con quỷ lang thang ngoài phố, đầu tôi đã nặng như muốn nứt ra .

 

Vậy mà vừa rồi , con nữ quỷ kia đến giật đầu tôi ra nhưng lại kéo mất cái đầu quỷ đang bám trên người tôi .

 

Vậy là sao chứ?

 

Tôi hoàn toàn mơ hồ.

 

Con nữ quỷ tôi nhìn thấy và thứ tôi gặp hôm qua lúc đi đường đêm… là cùng một con sao ?

 

Nếu vậy , tại sao bán cái đầu đó cho tôi rồi lại tới đòi lại ?! Coi tôi như trò đùa chắc?

 

Nghĩ mãi mà không thông, tôi định kể hết chuyện kỳ quái này cho Ân Thịnh.

 

Nhưng tôi đột nhiên do dự.

 

Tôi mơ thấy ông nội cô ấy đã c.h.ế.t. 

 

Lại còn gặp nữ quỷ ngay trong nhà họ.

 

Nhưng tại sao chỉ mỗi cô ấy bình an vô sự?

 

Lẽ nào… chính cô ấy mới là người muốn hại c.h.ế.t tôi ?

 

Tôi liếc sang cô ấy , mắt khẽ lóe lên: “Để tôi vào nhà vệ sinh một chút đã .”

Tôi quyết định phải tự suy nghĩ rõ ràng.

 

9.

 

Tôi nhân cơ hội trốn vào nhà vệ sinh.

 

Nhà ông nội Ân Thịnh đúng là quá cũ, cửa nhà vệ sinh chỉ là một tấm ván gỗ mỏng lét.

 

Tôi mở vòi, vốc nước lên mặt.

 

Không dám nhìn vào gương nữa, thật sự đã bị ám ảnh rồi .

 

Chợt, bên ngoài vang lên một câu hỏi quen đến rợn người : “Mua áo len không ?”

 

Tôi mở to mắt, kinh hoàng. 

 

Đây chẳng phải câu mà con quỷ đã nói với tôi khi tôi đi đường đêm hôm đó sao ? 

 

Sao nó lại lần tới tận đây?!

 

“Này, hỏi cô đó, có mua áo len không ?” - Giọng nói đó lại vang lên.

 

Lông tơ trên người tôi dựng đứng nhưng nghe kỹ thì giọng nói này lại khác hôm qua.

 

Hôm qua nó thì thầm sát tai tôi , còn bây giờ, lại cách tôi cả một tấm vách. 

 

Nghe không giống như đang hỏi tôi .

 

Tôi bỗng hiểu ra , tim đập mạnh hơn.

 

Trong phòng vẫn còn Ân Thịnh.

 

Con quỷ đó đang hỏi Ân Thịnh.

 

“Có mua áo len không ?” - Giọng con quỷ trở nên the thé, sắc nhọn.

 

Ân Thịnh cuối cùng cũng phản ứng, tôi nghe tiếng bàn ghế đổ nghiêng.

 

Cô ấy hét lớn: “Là ai?! Ai đang nói đó?!”

 

Con quỷ không trả lời, chỉ lặp đi lặp lại câu hỏi về áo len.

Ân Thịnh rất cảnh giác, cô ấy cũng không đáp lại nó mà quay người định chạy ra ngoài: 

 

“Chờ đấy! Tôi đi gọi ông nội!”

 

Thế nhưng ngay giây tiếp theo, tôi nghe tiếng “bịch!” rất mạnh va vào tấm ván rồi Ân Thịnh hét lên một tiếng thất thanh.

Sau đó phòng chìm vào im lặng, không còn âm thanh nào nữa.

 

Tôi do dự thật lâu trong nhà vệ sinh. Xác định bên ngoài không còn động tĩnh, tôi mới dám mở cửa, thò đầu ra .

 

Ân Thịnh không chạy được .

 

Cô ấy ngất ngay trước cửa, hẳn là đập đầu vào đó.

 

Tôi vội lao ra , quỳ xuống bên cạnh, lo lắng vỗ mặt cô ấy : “Tỉnh lại đi !”

 

Cô ấy không phản ứng.

 

Tôi đưa tay kiểm tra hơi thở. May quá, vẫn còn sống.

 

Tôi thở phào, lấy cốc nước chưa uống hắt lên mặt cô ấy .

 

Ân Thịnh hét toáng lên một tiếng, mắt bật mở.

 

Cô ấy nằm trên đất nhìn tôi , đồng t.ử vì sợ mà giãn rộng: 

 

“ Tôi … tôi cũng nghe tiếng quỷ bán áo len.”

 

Tôi gật đầu, định đỡ cô ấy dậy nhưng sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, như nhìn thấy gì đó kinh khủng. Cô ấy hất tay tôi ra , xoay người nằm rạp xuống đất.

 

“Cậu làm gì...” - Tôi chưa kịp nói hết.

 

Ân Thịnh đã bò vào gầm giường, đưa tay thò sâu vào trong.

 

Rồi cô kéo ra …một cành cây hoè.

 

10.

 

Cả hai chúng tôi nhìn nhau , đều thấy trong mắt đối phương là nỗi sợ hãi tột độ.

 

“Cái này không phải chính là cành cây hoè trong giấc mơ của cậu đó chứ?” 

 

Môi cô ấy run bần bật.

 

Tôi cứng đờ gật đầu: “...Vậy còn ông nội cậu ?”

 

“Không thể nào. Ông tôi tuyệt đối không phải quỷ, chắc chắn ông vẫn còn sống.” 

 

Cuối cùng, phản ứng muộn màng cũng kéo cô ấy về hiện thực. 

 

Cô ấy ném vội cành hoè xuống, xoay người chạy thẳng đến phòng ngủ chính nơi ông nội ở.

 

Cửa phòng ngủ… lại bị khóa.

 

Chúng tôi đẩy kiểu gì cũng không mở ra được .

 

Nhưng điều quái dị là cánh cửa này không phải khóa từ bên trong mà là khóa từ bên ngoài.

 

Đột nhiên có thứ gì đó khiến người ta lạnh sống lưng.

 

Ân Thịnh nghiến răng, lao vào bếp lấy một con d.a.o lớn, rồi bổ mạnh xuống tấm cửa gỗ.

 

Tôi đứng bên cạnh nhìn mà da đầu tê dại, chỉ sợ thứ gì khác sẽ đột nhiên lao ra .

 

Cánh cửa gỗ bị cô ấy c.h.é.m liên tiếp, chẳng mấy chốc đã nứt ra một khe hở.

 

Ân Thịnh hạ dao, lập tức chui vào trong: “Ông ơi!”

 

Tôi theo sát phía sau , lò dò ghé đầu vào nhưng bên trong làm gì có người sống, chỉ có một bàn linh đường đang bày sẵn, trước mặt đặt một bức ảnh đen trắng. Trong ảnh, ông nội Ân Thịnh mỉm cười dịu dàng nhìn chúng tôi .

 

“Cái… cái gì đây?” - Ân Thịnh c.h.ế.t lặng.

 

Tôi cũng đơ người : “Vậy… những gì tôi thấy trong mơ đều là thật. Tôi thật sự nhìn thấy hồn ông nội cậu !”

 

“Vậy tại sao ông nội lại muốn hại tôi với cậu ?” - Ân Thịnh nhìn tôi , sắc mặt trắng bệch.

 

Cô ấy vội vàng gọi cho ba mình .

 

Điện thoại rất nhanh được bắt máy, nhưng càng nghe cô ấy càng tái mét.

 

Sau khi cúp máy, cô ấy nhìn tôi , giọng khàn lại :

 

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)