Chương 3 - Tâm Linh Đêm Kỳ Dị
Tôi hỏi ngay: “Vậy… con phải làm gì bây giờ ạ?”
Ông nheo mắt, chậm rãi nói : “Bây giờ con không cần làm gì hết. Tối nay ông sẽ canh cho con.”
Tôi giật mình : “ Nhưng … nhưng lỡ tối nay con c.h.ế.t thì sao ?!”
“Không c.h.ế.t.” - Ông cười hiền hậu, gật đầu chắc nịch: “Ngủ một giấc, mai dậy sẽ không có chuyện gì.”
Tôi nhìn Ân Thịnh.
Cô ấy vỗ vai tôi : “Ông tôi nói gì là chắc vậy đấy. Nếu cậu sợ, tối nay bọn mình ngủ đây luôn. Mai ông sẽ làm phép giúp cậu .”
Tôi còn định nói gì thêm thì ông nội đã chống gậy, lững thững đi vào phòng khách:
“Các cháu cứ ngủ lại đây đi .”
6.
Ông nội của Ân Thịnh dọn dẹp giúp tụi tôi xong rồi quay về phòng ngủ chính.
Tôi vội đóng cửa, ghé sát lại hỏi nhỏ Ân Thịnh: “Cậu chắc là mình thật sự sẽ không sao chứ?”
“Yên tâm đi .” Ân Thịnh ngáp một cái, kéo tôi ngồi xuống giường. “Ông mình chưa từng lừa mình bao giờ. Ông ở ngay phòng bên cạnh, sẽ canh cho cậu suốt đêm. Có chuyện gì là ông qua ngay.”
Thấy cô ấy chắc nịch như vậy , tôi chỉ đành im lặng.
Tôi mở điện thoại, nhìn giờ, đã 3 giờ sáng.
Tôi tự trấn an, sắp sáng rồi , chắc sẽ không có chuyện gì nữa đâu .
Phòng chúng tôi ở không lớn. Cạnh cửa là bàn trang điểm, gương hướng thẳng vào giường. Bên phải giường là cửa nhà tắm.
Không biết có phải do phòng khách có cái đồng hồ quả lắc cũ, kim giây “tích tắc” vang vào tận phòng, âm thanh nghe lạ lùng, rờn rợn da gà.
Thấy tôi vẫn sợ, Ân Thịnh đứng dậy đi rót cho tôi ly nước nóng: “Uống xong thì ngủ đi .”
Cô ấy đi mà không đóng cửa. Ánh sáng vàng mờ từ phòng khách hắt vào . Chẳng bao lâu, tôi nghe tiếng bước chân.
Tưởng Ân Thịnh quay lại , tôi ngẩng đầu, lại là ông nội cô ấy .
Tôi khựng lại , vội ngồi bật dậy.
Ông không nói gì, đứng quay lưng với ánh đèn, mặt xanh tái.
“Ông… ông có chuyện gì ạ?”
Tôi hỏi mà không chắc ông có nghe được không .
Ông nhìn tôi , một lúc lâu mới chậm rãi nói : “Cô gái… lại đây.”
Có lẽ do tuổi cao, giọng ông kéo dài, mơ hồ như đang nói thứ tiếng địa phương nào đó tôi chưa từng nghe .
Tôi hơi khó hiểu, nhưng vẫn bước lại .
Khi đứng trước mặt ông, ông ra hiệu: “Đưa tay ra . Tôi thấy cô sợ quá, cho cô thứ này . Giữ được đến trời sáng.”
Vừa nghe vậy , mắt tôi sáng lên, vội chìa tay.
Ông lục lọi bên hông, lấy xuống một cây như gậy chống.
Tôi giật mình ... không hiểu là sao .
Ông khẽ gật đầu ra hiệu bảo tôi nhận lấy.
Tôi miễn cưỡng đưa tay nhận, lúc ấy mới nhận ra đó không phải gậy chống, mà là một cành cây to.
“Ông ơi… đây là gì ạ?” Tôi hoang mang.
“Cành cây hoè.” Ông nói , rồi bất ngờ nở nụ cười , và từ trong miệng rơi ra vài con kiến.
Toàn thân tôi nổi da gà.
Cây hoè?
Người ta nói cây hòe thuộc âm, dễ chiêu hồn gọi quỷ… sao ông lại đưa cái này cho tôi ?
Nụ cười của ông càng lúc càng rộng.
Tôi hoảng hồn phát hiện trong miệng ông không có răng lưỡi chỉ còn trơ xương trắng hếu.
Hai chiếc lá hòe từ cành cây rơi xuống đất.
Tôi cúi đầu nhìn theo bản năng.
Ánh đèn kéo dài bóng của “ông nội”.
Nhưng bóng đó… kỳ quái vô cùng. Đó là bóng của một cơ thể không có đầu, chỉ còn phần thân .
Tôi choáng váng.
Tôi ngước nhìn bóng của chính mình , trên đầu bóng của tôi vẫn có cái đầu của con quỷ đang đè xuống.
Mà nó… khớp hoàn hảo với vị trí cái đầu biến mất trên bóng của “ông nội”.
Hơn nữa, ông ta đang chậm rãi lùi lại nhưng chân ông lại quay ngược, như đang đi giật lùi.
Gió lạnh thốc tới. Tôi rùng mình , run rẩy xoay người lại , cúi xuống nhìn qua khe hai chân.
Trước mặt tôi … đâu phải ông nội.
Mà là một xác c.h.ế.t!
Tôi run như cầy sấy, ngã ngồi xuống đất.
Tại sao Ân Thịnh dẫn tôi tới đây?
Ông nội cô ấy là thứ gì vậy ?!
Cô ấy định hại tôi sao ?!
Nhưng chưa kịp nghĩ thêm, cái đầu vô hình đang đè trên đầu tôi bỗng trở nên nặng hơn, như muốn ép tôi nát xuống sàn.
Tôi không chịu nổi nữa, hét lên thất thanh, sau đó choàng tỉnh, thở hổn hển.
“Thi Giản, cậu gào cái gì vậy !” - Giọng Ân Thịnh vang lên ngay trước mặt.
Tôi mở mắt ra , mình vẫn nằm nguyên trên giường.
Còn Ân Thịnh đang ngồi trước bàn trang điểm, quay lại nhìn tôi với vẻ khó hiểu.
7.
“Con quỷ đâu rồi ?” – Tôi bật dậy, lưng tựa tường, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Ân Thịnh.
Cô ấy trợn mắt, khó hiểu hỏi lại : “Quỷ gì? Đừng nói là cậu nằm mơ thấy ác mộng đấy nhé?”
Tôi nuốt khan, bất an, rồi kể lại toàn bộ chuyện vừa xảy ra .
“Ông cậu mới là người c.h.ế.t ấy !” – Cô ấy như tức đến buồn cười , lười giải thích: “Lúc nãy tôi chỉ ra ngoài rót cốc nước thôi, quay lại thì cậu ngủ mất rồi .”
“Cậu không tin thì qua phòng lớn xem thử đi , ông tôi chắc chắn vẫn đang ngủ ngon lành.”
Cô ấy dùng gương trên bàn trang điểm liếc tôi , rồi hất cằm chỉ vào cốc nước trước mặt:
Nè nước còn chưa uống, nguội cả rồi .”
“Với lại , cái gì mà cành cây hoè? Cậu tự xuống giường xem đi , phòng này làm gì có cành hoè nào.”
Cô ấy lầm bầm, lâu lâu lại liếc tôi qua gương.
Từ từ, đầu óc tôi tỉnh táo lại . Giấc mơ lúc nãy quá chân thật khiến tôi hoảng sợ quá mức. Có lẽ đúng là tôi nằm mơ.
Tôi im lặng để cô ấy càu nhàu, lòng cũng dần bình ổn hơn.
Khát nước quá, tôi đứng dậy cầm cốc nước lên. Vừa ngẩng mặt, khóe mắt vô tình nhìn vào gương.
Tôi lập tức trợn tròn mắt, trên giường, phía sau lưng Ân Thịnh, có một một người phụ nữ tóc dài đang ngồi !
Tôi lạnh toát cả người , quay đầu nhìn giường thật thì chẳng có ai. Nhưng trong gương, người phụ nữ đó vẫn ngồi đó, bất động.
Tim tôi như muốn vọt ra khỏi cổ họng. Ân Thịnh vẫn chưa nhận ra .
Tôi sợ làm động đến con ma, chỉ dám khẽ dùng cùi chỏ huých Ân Thịnh, ra hiệu nhìn vào gương sau lưng cô ấy .
Nhưng cô ấy chẳng hiểu, còn khó chịu hỏi nhỏ: “Cậu huýt tôi làm cái gì vậy ?”
Mắt tôi tối sầm.
Trong gương, con ma tóc dài từ từ quay đầu lại .
Mái tóc đen xõa che nửa mặt được nó gạt sang một bên, để lộ làn da mục nát, rữa nát như bùn, m.á.u thịt lẫn lộn, đến nỗi chẳng nhìn ra nổi nó từng là người .
Tôi tê dại, không dám nhìn nữa, lập tức quay mặt đi , giả vờ như không thấy gì nhưng đã quá muộn. Con ma đã đứng ngay sau lưng tôi .
Một luồng lạnh buốt chậm rãi bò lên sống lưng tôi .
Ngón tay lạnh ngắt của nó lướt dọc theo cột sống, trườn lên sau đầu tôi , giống như một con rắn siết chặt lấy hộp sọ của tôi .