Chương 2 - Tâm Linh Đêm Kỳ Dị
Cô ấy đốt trước một nửa cho Dương Ngô, miệng lẩm nhẩm cầu nguyện.
Sau đó, cô ấy chia phần giấy còn lại thành hai, một phần kèm mũ giấy đưa cho tôi , phần kia kèm găng tay giấy đưa cho Thẩm Lộ.
“Tự đốt đi , đốt trả cho con quỷ bán hàng đó.”
Thẩm Lộ lập tức quỳ xuống, ném giấy và găng tay vào thau lửa:
“Xin ngài rộng lòng, đừng bám theo tôi nữa. Tôi trả lại găng tay cho ngài, xin ngài hãy yên nghỉ… tôi cầu xin ngài.”
Cô ấy vừa xin vừa khẩn thiết đốt giấy.
Bất ngờ... gió lớn nổi lên.
Tro giấy bay thành một vòng xoáy nhỏ bao quanh cô ấy .
Thẩm Lộ hoảng loạn đứng bật dậy, không chú ý mà đá lật cả thau lửa.
Ngọn lửa lập tức tắt phụt, gió cũng biến mất, chỉ còn chút khói xanh lơ lửng.
“Cậu...!” Ân Thịnh trừng mắt không tin nổi,
“Sao cậu có thể đá đổ thau lửa?! Cái này là đại bất kính đó!”
Nhưng Thẩm Lộ không nghe thấy, cô ấy vui mừng nhìn xuống hai tay mình :
“Trời ơi! Hình như thành công rồi ! Tay tôi nhẹ hẳn!”
Nghe vậy , chúng tôi lập tức nhìn xuống bóng của cô ấy . Bóng của cô đã hoàn toàn bình thường, không còn đôi tay ma quỷ nữa.
“Quá tốt rồi !” - Cô ấy ôm chầm lấy tay Ân Thịnh, vui mừng phát khóc .
Sau đó cô ấy quay sang tôi : “Thi Giản, cậu cũng thử đi !”
Nhưng Ân Thịnh vội chặn tôi lại , sắc mặt nghiêm trọng: “Giờ không được . Thau lửa tắt rồi . Để mai làm tiếp.”
“Tại sao ?” Tôi khó chịu, chỉ vào cái đầu nặng trịch đè lên cổ mình .
“Lỡ mai tôi c.h.ế.t rồi thì sao ?! Hơn nữa, đầu tôi bị đè như vậy , về cũng không ngủ nổi!”
Một bên, Trình Tiệp không kiên nhẫn, cô ta quỳ xuống châm lửa lại : “Trời ơi, lúc này còn kỵ húy gì nữa. Cứ thử trước đã !”
Ân Thịnh còn định nói gì đó, nhưng tôi bất chấp kéo lấy giấy tiền và mũ giấy, ném ngay vào thau lửa vừa châm lại .
Không ngờ, giấy vừa chạm vào ngọn lửa, nó tắt phụt ngay lập tức.
Ân Thịnh thở dài: “ Tôi đã nói là không được rồi .”
Tôi không cam lòng, thử lại mấy lần nữa nhưng hễ giấy vừa chạm lửa thì lửa đều tắt ngay.
Chúng tôi đứng sững trước chiếc thau cứ tắt mãi không cháy.
Ân Thịnh nhìn tôi , giọng nặng nề: “Có vẻ như… con quỷ đó không nhận lại . Chỉ có thể đợi ngày mai.”
“ Nhưng còn cái đầu quỷ đang đè trên đầu tôi thì sao ?!”
Tôi hoảng loạn, mắt tối sầm, cả người đứng không vững.
“Lỡ tôi c.h.ế.t trong đêm thì sao ?!”
Ân Thịnh trầm mặc một lúc, rồi ngẩng lên:
“ Tôi biết rồi . Cậu theo tôi … Chúng ta đi tìm ông nội tôi . Ông ấy chắc chắn có cách cứu cậu .”
4.
Chúng tôi lập tức quyết định chia làm hai nhóm.
Trình Tiệp và Thẩm Lộ quay về ký túc xá, còn tôi và Ân Thịnh đi tìm ông nội cô ấy .
Nhà ông nội Ân Thịnh ở không xa nhưng chúng tôi gọi taxi, nhưng chạy suốt nửa tiếng mà vẫn không ra khỏi con phố đồ tang này .
Tôi và Ân Thịnh nhìn nhau , xe đang chạy vòng vòng đúng một đoạn đường lặp lại .
Tài xế càng chạy càng sợ: “Hôm nay là bị gì vậy ? Cái định vị c.h.ế.t tiệt này dẫn tôi quay lại đoạn đường này năm lần rồi !”
Nhìn qua gương chiếu hậu, tài xế mồ hôi chảy ròng, mặt tái mét như không biết phải làm gì.
Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y Ân Thịnh, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra .
Lại là quỷ đả tường.
Con quỷ đó quả thật bám theo tôi không buông.
“Xuống xe.” - Ân Thịnh gật đầu với tôi , bảo tài xế dừng lại rồi kéo tôi xuống.
Tôi vẫn còn chưa hiểu gì, nhưng chỉ có thể tin cô ấy .
Tài xế vừa thả chúng tôi xuống đã phóng xe chạy như trốn mạng, không bao giờ quay lại con phố đó nữa.
“Giờ làm sao ?” - Tôi hỏi.
Ân Thịnh không trả lời. Cô ấy bước lên mấy bước, rồi dang chân, cúi gập người , từ giữa hai chân ngửa đầu ra nhìn tôi .
“Gặp quỷ đả tường nghĩa là âm dương đảo lộn. Muốn tìm đường đúng thì phải đi ngược lại , ngó qua hai chân thế này mới thấy được đường của dương gian.”
Tôi nuốt nước bọt. Tư thế của cô ấy nếu vào ban ngày chắc sẽ buồn cười lắm, nhưng lúc nửa đêm, đèn đường yếu ớt, không bóng người , nhìn Ân Thịnh cúi rạp, tóc rũ xuống, giống hệt một cái xác mất nửa người ôm đầu mà đi .
Cô ấy vừa đi vừa quay đầu thúc giục: “Thi Giản! Còn đứng đó làm gì? Mau đi theo đi !”
Tôi cố ép mình bước theo.
Đi kiểu đó 10 phút, Ân Thịnh mệt đến đỏ bừng mặt, đứng thẳng dậy thở dốc: “Mỏi c.h.ế.t tôi rồi … Tiếp theo cậu làm đi .”
“ Nhưng tôi không biết đường…”
“ Tôi sẽ chỉ. Đến các ngã rẽ tôi chỉ cần cúi xuống nhìn một cái xác định hướng là được .”
Thấy cô ấy mệt, tôi đành chịu: “Được rồi , để tôi .”
Nhưng vừa đến ngã rẽ tiếp theo, từng trận gió âm thổi lên.
Giữa ngã tư có một xấp tiền vàng được xếp thẳng hàng ngay ngắn.
Mặc gió thổi thế nào, chúng không hề động đậy.
Tôi sợ đến ôm cứng tay Ân Thịnh: “Cái… cái gì vậy ?!”
“Đừng sợ, cúi xuống nhìn đi .”
Tôi run rẩy bắt chước tư thế kỳ quái đó, nhìn qua giữa hai chân.
Lần này tôi thấy rõ, dưới đất chỉ là gạch cháy đen và tro tàn, hoàn toàn không có tiền vàng.
Tôi mở to mắt.
“Thấy chưa .” Ân Thịnh nói .
“Nhìn bình thường là cảnh âm gian. Cúi xuống nhìn mới là cảnh dương gian.”
“Số tiền đó là đồ người ta đốt gửi xuống âm phủ, nên ở dương gian chỉ còn lại tro.”
Cô ấy xem giờ rồi giục: “Nhanh lên, chúng ta không còn thời gian.”
5.
Cúi người tìm đường suốt quãng đường dài, đến lúc tới nhà ông nội Ân Thịnh thì đã nửa tiếng trôi qua.
Tôi mệt đến nổi phải xoa thắt lưng liên tục.
Nhà ông nội ở tầng 4 của khu tập thể cũ, không có thang máy. Leo lên sao mà mệt đến muốn tắt thở, đặc biệt khi tôi còn đang bị cái đầu quỷ nặng trịch đè xuống.
Cuối cùng cũng leo đến cửa, Ân Thịnh thở hổn hển, gõ cửa:
“Ông ơi, con đây, mở cửa đi .”
Tiếng gõ vang giữa đêm nghe vô cùng vang và dày.
Cánh cửa gỗ cũ kêu “két” một tiếng, ông nội mở cửa:
“Hai đứa đến đây làm gì giờ này ? Mau vào đi .”
Tôi vội chào rồi theo Ân Thịnh vào nhà.
Nhà ông đơn sơ, tường vàng, giấy dán bong tróc, góc nhà có vài con kiến. Đồ đạc ít và cũ, chắc vì ông sống một mình . Nhưng dưới ánh đèn vàng ấm, căn nhà lại có vẻ rất ấm áp.
“Giữa đêm chạy tới tìm ông làm gì?” - Ông bảo chúng tôi ngồi xuống.
Ân Thịnh liền kể toàn bộ chuyện quỷ quái mấy ngày nay.
Ông nghe xong gật đầu, vẻ mặt như mọi chuyện đều trong dự liệu.
Ông vẫy tay bảo tôi : “Đừng sợ, không sao đâu .”
Thấy ông bình thản như vậy , tôi biết mình tìm đúng người rồi .