Chương 5 - Tâm Linh Đêm Kỳ Dị

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Ba tôi nói ông tôi mất từ hôm kia rồi . Đột ngột quá nên chưa kịp báo cho tôi .”

 

“Tức là… tối nay chúng ta thật sự gặp quỷ rồi sao ?” 

 

Tôi hỏi câu mà bản thân không muốn nghe đáp án nhất.

 

Cô ấy im lặng gật đầu.

 

Chúng tôi quay trở lại phòng khách.

 

Chiếc đồng hồ quả lắc trong phòng vẫn đều đặn đưa qua đưa lại , chỉ đúng mười hai giờ đêm.

 

Tôi vô thức liếc qua một cái, đột nhiên trong người dấy lên cảm giác lạ lạ.

 

Không đúng.

 

Mấy tiếng trước tôi xem giờ đã là ba giờ sáng rồi mà? Sao bây giờ vẫn là mười hai giờ?

 

Tôi nheo mắt nhìn kỹ đồng hồ, rồi chợt bừng tỉnh.

 

Tôi bước nhanh đến trước mặt nó, chỉ vào kim đồng hồ: “Nó đang chạy ngược!”

 

Ân Thịnh nghe vậy , bỗng thoáng như hiểu ra điều gì.

 

Cô ấy nhìn thời gian trên điện thoại, rồi bước tới vặn kim đồng hồ đến sáu giờ sáng.

 

Trong khoảnh khắc, bên ngoài trời vụt sáng, làn sương đen đặc như mực tan biến trong chốc lát. Tiếng gà gáy xa xa vọng vào .

 

“Kim đồng hồ chạy ngược là âm dương đảo lộn.” - Cô ấy nói - “Lúc nãy chúng ta không ở dương gian. Mà là ở âm gian. Vì thế mới nhìn thấy ông tôi .”

 

“Ông tôi nhất định sẽ không hại tôi .” - Giọng cô bỗng trở nên chắc nịch - “Có lẽ… ông đang cố bảo vệ chúng ta . Tin tôi đi . Không thì tối qua chúng ta đã c.h.ế.t rồi , sao có thể sống tới giờ?”

 

Tôi không biết .

 

Tôi không tin nổi cô ấy nữa. 

 

Thậm chí còn sợ cô ấy đang diễn kịch để tôi mất cảnh giác.

 

Mọi chuyện quá trùng hợp.

 

Ngay lúc chuyện ở ký túc xá xảy ra , ông nội cô ấy cũng c.h.ế.t.

 

Chưa kể, trong phòng tôi còn thấy nữ quỷ.

 

Còn nghe lại giọng nói y hệt con quỷ hỏi bán “áo len” như lúc đi đêm.

 

Nếu ông nội cô ấy muốn bảo vệ chúng tôi , vậy tại sao lại đặt cành hoè dẫn quỷ dưới gầm giường của chúng tôi ?

 

Rốt cuộc… là chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này ?

 

11.

 

Tôi và Ân Thịnh mỗi người giữ một ý kiến.

 

Tôi sợ cô ấy , chỉ muốn rời khỏi đây nhưng cô ấy lại tin chắc ông nội muốn truyền đạt điều gì đó cho chúng tôi , bám chặt lấy tôi không buông, liên tục truy hỏi:

 

“Hôm qua lúc cậu thấy hồn ông nội tôi , ông ấy đã nói gì?”

 

Tôi nuốt nước bọt, chỉ vào cành hoè: 

 

“Ông đưa thứ đó cho tôi … nói nó có thể bảo vệ tôi đến khi trời sáng.”

 

Cô ấy buông tôi ra , cầm cành hoè lên quan sát kỹ: “Rốt cuộc thứ này từ đâu mà ra ?”

 

Cô ấy mím môi, suy nghĩ rất lâu, bỗng quay phắt sang nhìn tôi : “Cậu không thấy quen quen sao ?”

 

Tôi lắc đầu: “Có gì mà quen với chả không quen, hoè thì đâu mà chẳng có .”

 

“Không đúng.” - Cô ấy cắt lời tôi .

 

“Cậu nhớ không , ở trường mình cũng có một cây, chính là chỗ cậu gặp quỷ đả tường.”

 

Tôi đờ người : “Ý cậu là sao ?”

 

Ân Thịnh vạch lá trên cành ra , chỉ vào chữ “Quý” được khắc trên thân gỗ: “Giờ thấy quen chưa ?”

 

Tôi hoàn toàn c.h.ế.t lặng, còn chưa kịp mở miệng thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

 

Là cô cố vấn gọi đến. 

 

Giọng cô nặng nề nói cho tôi biết , tối qua Thẩm Lộ đã c.h.ế.t trong ký túc xá, hai tay bị cắt đứt, trạng thái c.h.ế.t giống y hệt Dương Ngô.

 

Tôi sững sờ: “Vậy còn Trình Tiệp? Cô ấy cũng gặp chuyện rồi sao ?”

 

Nghe tôi hỏi, cô cố vấn lại càng kinh ngạc: “Trình Tiệp? Trong phòng chỉ có mỗi xác của Thẩm Lộ thôi.”

 

Cô ấy khó hiểu hỏi ngược lại : “Trình Tiệp quay về từ khi nào? Con bé đang đi du lịch cơ mà?”

 

Tôi và Ân Thịnh nhìn nhau , hoàn toàn nghệt mặt ra .

 

Rốt cuộc tối qua trong ký túc đã xảy ra chuyện gì?

 

Găng tay giấy của Thẩm Lộ tối qua không phải đã đốt xong rồi sao ? Vậy sao cô ấy vẫn c.h.ế.t?

 

Còn tôi , giấy chưa đốt thành công, vậy mà lại sống? Chẳng lẽ cách đó hoàn toàn sai sao ?

 

Nhưng phương pháp đốt giấy này … là do Ân Thịnh nói .

 

Vậy nghĩa là… chính cô ấy hại c.h.ế.t Thẩm Lộ?

 

Cô ấy thật sự có vấn đề sao ? Vậy Trình Tiệp đã đi đâu ?

 

Một loạt câu hỏi như thủy triều dâng lên, tôi càng lúc càng bồn chồn lo lắng.

 

“Về trường tìm Trình Tiệp trước đã .” - Ân Thịnh quyết đoán nói .

 

“Phải hỏi cho rõ ràng tối qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”

 

“Và cả cành hoè này … rốt cuộc là sao .”

 

12.

 

Chúng tôi vừa chạy về trường, vừa nhắn tin cho Trình Tiệp.

 

Cô ta không trả lời, cũng không nghe điện thoại.

 

“Không lẽ cô ấy cũng gặp chuyện rồi ?” - Tôi lo lắng hỏi.

 

Đúng lúc đó, Ân Thịnh đột ngột dừng lại .

 

“Sao thế?” Tôi nhìn theo ánh mắt cô ấy .

 

Trình Tiệp đang đứng dưới gốc cây hoè khắc chữ “Quý”, đi qua đi lại như đang đợi ai.

 

Tôi lập tức chạy tới: “Tối qua Thẩm Lộ rốt cuộc...”

 

Tôi còn chưa nói hết câu, Trình Tiệp nhìn thấy tôi , lại tỏ vẻ mừng rỡ:

 

“Tốt quá, Thi Giản, cậu tới rồi ! Tôi đang chờ cậu ... tôi tìm được cách thoát khỏi con ma đó rồi !”

 

Tôi giật mình : “Thật… thật sao ?”

 

“Ừ!” - Cô ta nắm chặt lấy tay tôi , vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

 

“Cậu nhớ cửa hàng giấy vàng mã tôi tới hôm qua chứ? Ông chủ đó là người quen của tôi , ông ấy biết phép thuật, có thể cứu bọn mình !”

 

Lòng tôi sáng rực như bắt được cọng rơm cứu mạng: “Vậy… tôi phải làm gì?”

 

“Đi theo tôi .” - Cô ta kéo tay tôi , định dẫn tôi đi .

 

Nhưng Ân Thịnh đột nhiên giơ tay chặn lại : “ Tôi thấy vẫn nên xem cây hoè này trước .”

 

Nghe đến cây hoè, Trình Tiệp lập tức cáu: “Xem cái cây c.h.ế.t tiệt này làm gì! Cây âm khí thì có quỷ trú ẩn, ai chẳng biết !”

 

“Tối qua khi ở đây, tôi cũng nghe thấy con ma rao hàng, nó hỏi tôi có muốn mua váy không . Giờ nghĩ lại còn thấy rợn sống lưng.”

 

“Lạ thật…” - Ân Thịnh cau mày.

 

“Sao tất cả quỷ đều xuất hiện ở cái cây này ?”

 

“Sao trăng cái gì chứ! Hoè chiêu quỷ, ai mà chả biết !” 

 

Trình Tiệp trợn mắt rồi cô ta kéo tay tôi : “Đừng đứng đây nữa, lỡ lại gặp quỷ thì nguy.”

 

Cô ta muốn đưa tôi đi .

 

Ân Thịnh chỉ có thể thở dài: “…Hai cậu đi đi , tôi xem thêm chút đã .”

 

Không khuyên nổi, Trình Tiệp cũng mặc kệ cô ấy , ánh mắt lóe lên một tia khác thường: 

 

“Đi thôi, lo mạng mình trước đã .”

 

Tôi vốn đã do dự vì ông nội kỳ quái của Ân Thịnh, nên nghe vậy liền theo Trình Tiệp đi ngay.

 

“Giờ chúng ta đi đâu ?”

 

Sau khi rời khỏi Ân Thịnh, tôi thở phào, hỏi.

 

“Đến chỗ ông chủ cửa hàng giấy vàng mã, ông ấy có cách.”

 

Trình Tiệp đi rất nhanh, gần như không quay đầu.

 

Tôi phải bước gần như chạy mới theo kịp: “Chậm chút… đợi tôi .”

 

Cô ta đành giảm tốc độ, nhưng vẫn đi nhanh bất thường, như đang vội vàng lắm.

 

Đi được nửa đường, tôi nhận được một tin nhắn.

 

Người gửi...“Trình Tiệp”.

 

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)