Chương 2 - Tai Họa Của Khu Tập Thể Quân Đội
2
Nắng sớm xuyên qua rèm mỏng chiếu vào phòng. Tôi vươn vai, lồm cồm bò dậy khỏi cái giường gỗ cứng như đá.
Ngày thứ ba xuyên không về thập niên 80, tôi bắt đầu quen với cuộc sống không điện thoại, không mạng internet này.
“Ít ra không khí cũng trong lành.” Tôi đẩy cửa sổ, hít sâu một hơi.
Dưới sân, mấy bà vợ lính đang phơi quần áo. Thấy tôi mở cửa sổ, họ lập tức cúi đầu, tay chân luống cuống nhanh hơn.
Tôi cười bất lực – “tiếng tăm” mà chủ cũ để lại đúng là không đùa được.
Vào bếp, tôi lôi túi bột mì và trứng mua hôm qua ở cửa hàng cung tiêu, quyết định làm ít bánh quy.
Hồi ở hiện đại, tôi từng mở một tiệm bánh ngọt khá nổi, chút tay nghề này vẫn còn.
Nhào bột trong tay, tôi vừa làm vừa khe khẽ hát. Xếp bánh sống lên khay, cho vào cái lò cũ kỹ làm bằng tôn phải đặt lên bếp than để nướng – nhưng tôi đã hiểu được “tính nết” của nó.
“Đinh!”
Nửa tiếng sau, hương thơm ngào ngạt khắp phòng. Tôi cẩn thận lấy khay bánh ra, ngắm mẻ bánh vàng ươm mà hài lòng gật đầu.
Tôi bày bánh ra đĩa, hít sâu lấy can đảm rồi mở cửa bước ra ngoài.
Theo ký ức, nhà bên cạnh là của dì Lý – người mà thân xác này từng vì mấy chuyện vặt vãnh mà cãi nhau ầm ĩ.
Đứng trước cửa nhà dì, tôi hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Ai đấy?” Bên trong vọng ra giọng đầy cảnh giác.
“Dì Lý, là cháu, Ngữ Đường.”
Cửa hé ra một khe nhỏ, dì Lý nhìn tôi đầy đề phòng:
“Có chuyện gì?”
Tôi đưa đĩa bánh ra trước:
“Hôm qua nghe bé Phương nói dì hơi ho, cháu làm ít bánh quy mật ong cho dịu họng.”
Dì Lý sững lại, mắt đảo qua lại giữa tôi và đĩa bánh, như cân nhắc xem đây có phải trò bẩn nào mới không.
“Cháu biết trước đây cháu không đúng.” Tôi nhìn dì, chân thành nói. “Dạo này cháu nghĩ thông nhiều chuyện, muốn xin lỗi dì.”
Dì Lý chần chừ rồi cũng đón lấy đĩa bánh, cẩn trọng bẻ thử một miếng.
Ánh mắt dì lập tức sáng lên:
“Cái này… ngon thật đấy.”
“Dì thích là tốt rồi.” Tôi cười. “Nhà cháu còn nhiều lắm, dì thích lúc nào cũng có thể sang lấy.”
Rời nhà dì Lý, tôi lại ghé vài nhà khác, mang theo bánh và lời xin lỗi.
Phần lớn họ vẫn bán tín bán nghi, nhưng ít nhất cũng không đóng cửa đuổi tôi – vậy cũng coi như tiến bộ rồi.
Về tới nhà, tôi bắt đầu dọn tủ quần áo.
Đồ cũ của “chủ cũ” thì toàn đỏ chói hoặc xanh lè, kiểu dáng thì xấu không chịu nổi. Tôi lựa mấy cái nhã nhặn hơn, chuẩn bị cắt may lại.
Đang loay hoay, cửa đột ngột mở ra. Chu Thâm đứng đó, tay cầm xấp giấy – chắc là đơn ly hôn.
Anh ta nhìn tôi ngồi giữa đống vải vóc, tay còn cầm kéo, ngẩn ra một lúc rồi hỏi:
“Em đang làm gì đấy?”
“Tôi sửa mấy cái áo.” Tôi chẳng buồn ngẩng đầu. “Thứ Sáu đi làm thủ tục ly hôn, ít ra cũng phải ăn mặc tử tế chứ.”
Chu Thâm im lặng đứng đó, ánh mắt lướt qua căn phòng sạch sẽ rồi dừng lại trên mớ đồ tôi đang làm.
Anh ta hơi nhíu mày, như đang suy nghĩ điều gì.
“Giấy tờ ly hôn tôi để trên bàn rồi,” cuối cùng anh nói, “em xem thử có vấn đề gì không.”
“Ừ.” Tôi gật đầu, tiếp tục tập trung vào mũi kim trên tay.
Chu Thâm không đi ngay mà đi quanh phòng một vòng, cuối cùng dừng ở cửa bếp:
“Bánh quy này em làm à?”
“Ừ, mang biếu mấy nhà hàng xóm.” Tôi ngẩng đầu nhìn anh. “Trên đĩa còn đấy, anh ăn thử đi.”
Anh ta cầm một cái lên ăn, động tác nhai khựng lại một chút.
“Sao thế? Không ngon à?” Tôi hỏi.
“Không… ngon lắm.” Giọng anh có chút kỳ lạ. “Chỉ là không ngờ em biết làm mấy thứ này.”
Tôi cười nhẹ:
“Con người ai mà chẳng thay đổi.”
Chu Thâm nhìn tôi thật lâu, rồi cầm theo giấy tờ rời đi. Tôi để ý lúc ra cửa anh còn cầm thêm hai cái bánh quy nữa.
Chiều tối, tôi vừa sửa xong một chiếc váy liền màu xanh sẫm, đứng trước gương ướm thử.
Dù đồ nghề thô sơ nhưng kết quả cũng không tệ, ít ra nhìn còn hơn mấy cái áo quần lòe loẹt trước kia.
Đang chuẩn bị nấu cơm tối thì nghe ngoài cửa có tiếng xào xạc.
Mở cửa ra, trên bậc thềm đặt mấy giỏ nhỏ – có rau tươi, trứng gà, thậm chí còn có một miếng thịt xông khói.
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, thấy mấy bóng người vội vã quay lưng đi. Là mấy nhà hàng xóm.
Trong lòng tôi chợt thấy ấm áp. Xem ra mấy cái bánh quy và lời xin lỗi cũng có tác dụng.
Bữa tối tôi nấu thịt xông khói xào rau xanh và canh trứng, hương thơm ngào ngạt khắp nhà.
Vừa dọn xong bát đũa thì có tiếng gõ cửa.
Lần này là Chu Thâm, tay cầm một gói giấy nâu.
“Cho em.” Anh đưa gói giấy qua “Nghe nói em đang sửa quần áo.”
Tôi mở ra xem, bên trong là mấy cuộn chỉ nhiều màu và vài mảnh vải hoa nhã.
“Cảm ơn anh.” Tôi thật lòng nói. “Ăn cơm tối với tôi nhé?”
Chu Thâm lắc đầu:
“Tôi ăn rồi.”
Nhưng ánh mắt anh vẫn dừng trên bàn cơm mấy giây, yết hầu hơi động đậy. Tôi cố nén cười – rõ ràng bị mùi thơm dụ tới.
“Tôi nấu nhiều lắm, không ăn cũng uổng.” Tôi làm bộ thờ ơ. “Ngồi đi, thêm đôi đũa thôi mà.”
Chu Thâm ngập ngừng một chút nhưng cuối cùng cũng ngồi xuống.
Bữa ăn diễn ra khá yên tĩnh, nhưng không còn căng thẳng như mấy hôm trước.
“Bà con xung quanh bắt đầu cho đồ rồi hả?” Anh đột nhiên hỏi.
“Ừ, chắc nhờ mấy cái bánh quy đổi được.” Tôi múc canh cho anh. “Dì Lý còn nói mai chỉ tôi cách muối dưa nữa.”
Chu Thâm ngẩng đầu, ánh mắt có vẻ bất ngờ:
“Em với dì Lý làm hòa rồi?”
“Cũng coi như vậy.” Tôi mỉm cười. “Thật ra mọi người không khó gần, trước đây là tại tôi không phải.”
Chu Thâm nhìn tôi thật lâu, như muốn xác định trước mặt mình rốt cuộc có phải là người vợ ngang ngược trước kia không.
Ăn xong, anh chủ động đứng dậy dọn bát đũa. Tôi để ý động tác của anh rất thuần thục, hiển nhiên thường xuyên làm việc nhà.
“Để tôi rửa cho.” Tôi nói. “Ngày mai anh còn phải huấn luyện.”
“Không cần.” Anh đáp ngắn gọn, tiếp tục rửa chén rất gọn gàng.
Tôi tựa vào khung cửa bếp, nhìn bóng lưng cao lớn của anh. Người đàn ông này thật kỳ lạ – ngoài mặt lạnh lùng cứng rắn, mà lại biết khâu vá, rửa bát.
“Chu Thâm,” tôi không nhịn được hỏi, “nếu đã ghét tôi như vậy, sao lúc đầu còn cưới tôi?”
Anh khựng tay lại, tiếng nước chảy trong gian bếp im ắng nghe rõ mồn một.
“Chuyện cũ… đừng nhắc nữa.” Cuối cùng anh chỉ thấp giọng nói vậy.