Chương 1 - Tai Họa Của Khu Tập Thể Quân Đội
Ngày đầu tiên xuyên không thành “tai họa của khu tập thể quân đội” ở thập niên 80, anh chồng quân nhân của tôi đưa ngay đơn ly hôn đến.
Nhìn người đàn ông cứng nhắc, vai rộng chân dài trước mặt, tôi lau nước miếng:
“Ly hôn! Nhất định phải ly! Đàn ông chỉ làm chậm tốc độ kiếm tiền của tôi!”
Nhưng khi tôi thật sự đập đơn ly hôn lên bàn, anh ta lại đỏ mắt, đè tôi lên sổ kết hôn mà hôn:
“Đừng mơ! Đời này cô sống là người của tôi, chết cũng là thân nhân liệt sĩ của tôi.”
1
Tôi mở mắt ra, ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào phòng qua cửa sổ.
Theo phản xạ đưa tay mò điện thoại trên tủ đầu giường, nhưng lại chẳng thấy gì.
“Đây là đâu?” Tôi bật dậy, nhìn quanh bốn phía.
Không phải căn hộ của tôi. Không có nhà thông minh, không có cửa sổ sát đất, cũng không có nệm nhập khẩu Ý.
Thay vào đó là bức tường loang lổ, đồ gỗ đơn sơ, cùng mùi ẩm mốc nhè nhẹ.
Đầu đau như búa bổ.
Ký ức cuối cùng là chiếc xe tải mất lái lao thẳng vào xe thể thao của tôi, đèn pha chói lòa, tiếng phanh ken két…
“Giang Ngữ Đường! Cô lại ngủ đến trưa rồi!” Một giọng phụ nữ chói tai vang lên ngoài cửa sổ. “Nước bẩn nhà cô làm ướt chăn nhà tôi phơi, còn mặt mũi mà ngủ!”
Tôi loạng choạng đi tới cửa sổ, đẩy cánh cửa gỗ kêu cót két. Một bà tầm năm mươi tuổi đứng giữa sân, hầm hầm chỉ tay vào tôi.
“Xin lỗi, tôi…” Tôi còn chưa nói hết, một cơn choáng ập tới, vô số ký ức xa lạ tràn vào đầu.
1980.
1981.
Khu tập thể quân đội.
Chu Thâm.
Kết hôn.
Ly hôn…
Tôi xuyên không rồi? Còn xuyên vào thân thể một người đàn bà chua ngoa ghê gớm?
Trong gương là khuôn mặt giống tôi bảy tám phần, nhưng da sần sùi, tóc bết dầu, quầng thâm to tướng dưới mắt.
Trên tủ đầu giường đặt một cuốn nhật ký. Tôi mở trang đầu:
“Hôm nay Chu Thâm lại không về nhà, chắc chắn đi tìm con văn công kia…”
Tôi lật nhanh mấy trang đầy oán hận, dần hiểu rõ tình cảnh:
Thân thể này tên Giang Ngữ Đường, con gái phó sư trưởng Giang Quốc Cường, dựa thế cha làm mưa làm gió, dùng thủ đoạn cưới được Chu Thâm – sĩ quan trẻ ưu tú nhất quân khu.
Kết hôn xong còn ngang ngược hơn, đánh đấm cả khu tập thể không ai dám đụng, ai cũng tránh xa.
“Quả thật mở đầu quá xui xẻo mà…” Tôi cười khổ gập cuốn nhật ký lại.
Bên ngoài vang lên tiếng chìa khóa xoay. Một người đàn ông cao lớn mặc quân phục chỉnh tề đẩy cửa bước vào, nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Chu Thâm.
Anh ta thấy tôi đứng trước gương thì hơi sững người, nhưng ngay sau đó lại khôi phục vẻ lãnh đạm:
“Hôm nay đi cục dân chính, làm thủ tục ly hôn.”
Tôi xoay người nhìn thẳng vào mắt anh ta. Người đàn ông này còn đẹp trai hơn tưởng tượng: lông mày rậm như kiếm, mắt sáng như sao, sống mũi cao thẳng, chỉ là ánh mắt lạnh như băng.
“Được thôi.” Tôi đáp gọn lỏn.
Chu Thâm rõ ràng không ngờ câu trả lời này, nhíu mày:
“Cô lại định giở trò gì?”
“Chẳng có trò gì cả.” Tôi nhún vai. “Dưa ép thì không ngọt, anh đã muốn ly hôn thì cứ ly hôn thôi.”
Anh ta nhìn tôi đầy nghi ngờ, như thể muốn soi ra âm mưu nào đó trên mặt tôi.
“Tôi chỉ có một điều kiện,” tôi nói tiếp, “cho tôi ba ngày thu dọn đồ.”
Chu Thâm im lặng một lúc rồi gật đầu:
“Thứ Sáu, chín giờ sáng, cục dân chính gặp.”
Nói xong quay người đi luôn.
Cửa đóng lại, tôi thở phào một hơi. Nhìn quanh căn nhà vừa bẩn vừa lộn xộn, tôi xắn tay áo lên.
“Trước hết phải dọn cái chuồng lợn này đã.”
Ba tiếng sau, tôi ngồi bệt trên sàn mới lau sạch bong, nhìn căn phòng sáng sủa hơn hẳn, hài lòng gật đầu. Đồ đạc cũ kỹ nhưng khi sạch sẽ ngăn nắp lại toát ra vẻ mộc mạc dễ chịu.
Bụng réo ầm ầm. Tôi bước vào bếp, suýt bị cảnh tượng bên trong dọa lùi lại – bát đũa mốc meo, bếp dính đầy mỡ, đồ ăn thiu không biết để từ đời nào…
“Quá đáng thật.” Tôi bịt mũi, bắt đầu đợt tổng vệ sinh mới.
Đang cắm cúi cọ nồi, thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ đầy dè dặt.
Mở cửa ra, một bé gái buộc tóc bím đứng ở cửa, rụt rè hỏi:
“Cô ơi, mẹ cháu bảo cháu sang hỏi xem nhà cô có xì dầu cho mượn không…”
Câu còn chưa nói hết, con bé đã tròn xoe mắt, ngạc nhiên nhìn phòng khách ngăn nắp sau lưng tôi.
“Có chứ, chờ cô chút.” Tôi quay vào lấy chai xì dầu trên kệ gia vị vừa dọn xong.
Con bé nhận lấy chai, lắp bắp:
“Cảm… cảm ơn cô ạ.”
Rồi nó chạy biến như con thỏ con bị dọa.
Tôi cười khổ lắc đầu. Xem ra tiếng xấu của “chủ cũ” quả thật không nhỏ, đến trẻ con cũng sợ.
Lúc chạng vạng, tôi nấu một tô mì trứng thơm phức.
Vừa ăn miếng đầu tiên, nước mắt đã rớt xuống. Không phải vì dở, mà vì quá ngon – vị giác của cơ thể này rõ ràng đã lâu lắm không được nếm món gì tử tế.
Lại có tiếng gõ cửa.
Lần này là Chu Thâm, tay cầm hộp cơm.
Anh ta nhìn tô mì trên bàn rồi nhìn mắt tôi còn đỏ, vẻ mặt phức tạp:
“Em… tự nấu à?”
“Ừm.” Tôi sụt sịt mũi. “Muốn ăn cùng không? Tôi nấu nhiều lắm.”
Chu Thâm hơi chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn bước vào. Khi anh ta nhìn thấy căn nhà sạch sẽ sáng sủa, con ngươi rõ ràng co lại.
“Em… hôm nay làm sao vậy?” Anh ta dè dặt hỏi, như sợ chọc giận tôi.
“Chỉ là nghĩ thông suốt thôi.” Tôi múc cho anh một tô mì. “Dù sao sắp ly hôn rồi, cũng không thể ở bẩn mãi được.”
Chu Thâm cúi đầu ăn mì, không nói gì nữa. Nhưng tôi thấy ánh mắt anh ta thi thoảng lại liếc quanh căn phòng ngăn nắp, chân mày nhíu chặt hơn.
Tôi biết anh đang nghĩ gì – cô vợ đột nhiên như biến thành người khác này, rốt cuộc đang bày trò gì?
Nói thật, tôi cũng không rõ. Nhưng đã xuyên vào thân thể này thì ít nhất cũng phải sống cho ra hồn.
Đàn ông? Ly hôn? Không sao cả.
Người từng tay trắng dựng nghiệp ở thời hiện đại như tôi, lẽ nào lại sợ làm lại từ đầu ở thập niên 80?