Chương 3 - Tai Họa Của Khu Tập Thể Quân Đội
Rửa xong chén, anh cầm mũ bộ đội chuẩn bị đi.
Ra đến cửa, anh dừng chân:
“Ngày mai tôi đi huấn luyện dã ngoại, ba ngày sau mới về.”
“Ừ, đi cẩn thận nhé.” Tôi gật đầu.
Anh quay đầu lại nhìn tôi thật sâu, môi mấp máy như muốn nói gì, nhưng cuối cùng chỉ khẽ thở ra rồi đóng cửa đi mất.
Tôi dọn lại bàn ăn, rồi lấy mấy mảnh vải Chu Thâm mang tới ra xem.
Trong đó có một mảnh nỉ màu xanh đậm khiến tôi sáng mắt – vừa hay có thể may cho anh một đôi găng tay. Đi huấn luyện dã ngoại trời lạnh, tay anh thường bị đỏ lên vì cóng.
Tôi cầm bút bắt đầu vẽ mẫu, thì bất ngờ có tiếng gõ cửa dồn dập.
Mở ra, thấy một cậu lính trẻ thở hổn hển đứng trước cửa:
“Chị dâu! Đại đội trưởng Chu nhờ em sang lấy mấy giấy tờ, nói là để trong ngăn bàn!”
Tôi mời cậu vào, dựa theo lời cậu tìm được tài liệu trong ngăn kéo.
Lúc đưa cho cậu ta, tôi vô tình làm rơi mấy tờ giấy từ tập hồ sơ xuống sàn – đó là mấy tờ phiếu chuyển tiền.
Cậu lính trẻ luống cuống giúp tôi nhặt giấy lên. Tôi vô tình liếc thấy tên người nhận trên mấy tờ đó đều giống nhau: Lâm Tiểu Mai.
Phần ghi chú viết rõ: “trợ cấp con liệt sĩ mồ côi”.
Chờ cậu lính đi khỏi, tôi ngồi thẫn thờ trên ghế.
Hóa ra Chu Thâm mỗi tháng đều gửi tiền cho cô bé tên Lâm Tiểu Mai này, đã kiên trì suốt hai năm.
Trong khi bản thân anh sống cực kỳ tiết kiệm, quân phục giặt đến bạc màu cũng không nỡ thay.
Phát hiện này khiến tôi nhìn người đàn ông ngoài mặt lạnh lùng cứng rắn ấy theo một cách hoàn toàn khác.
Sáng hôm sau, tôi cầm đôi găng tay mình khâu suốt đêm đi đến doanh trại.
Anh lính gác nghe tôi nói là vợ của Chu đại đội trưởng thì nhìn tôi mấy lần với vẻ khó tin, nhưng vẫn giúp tôi vào gọi người.
Chu Thâm vội vã chạy ra, lông mày nhíu chặt:
“Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Tôi đưa găng tay cho anh. “Đi huấn luyện dã ngoại lạnh lắm, mang theo cái này đi.”
Anh sững người, lúc đón lấy tay còn khẽ run.
Bên trong lót lông cừu mềm và ấm, từng mũi chỉ đều ngay ngắn chắc chắn.
“Em… làm tối qua à?” Giọng anh khàn đi.
“Ừ, rảnh rỗi cũng không biết làm gì.” Tôi cười nhẹ. “Anh giữ gìn sức khỏe nhé, tôi về đây.”
Quay lưng đi, tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt anh dõi theo mãi không rời.
Trên đường về, tôi quyết định ghé bưu điện.
Theo địa chỉ trên phiếu chuyển tiền, Lâm Tiểu Mai đang sống ở cô nhi viện ngoài rìa thành phố.
Cô nhi viện rất đơn sơ nhưng được quét tước sạch sẽ.
Viện trưởng nghe tôi nói là vợ của Chu đại đội trưởng thì niềm nở tiếp đón:
“Chu đại đội trưởng thật tốt bụng!” Viện trưởng cảm thán. “Ba của Tiểu Mai là lính dưới quyền anh ấy, hy sinh rồi. Từ đó đến giờ anh ấy luôn gửi tiền giúp con bé. Không chỉ gửi tiền đâu, thỉnh thoảng còn ghé thăm nữa.”
Viện trưởng dẫn tôi đến gặp Tiểu Mai – một bé gái gầy gò, đang ngồi lặng lẽ ở góc phòng đọc sách.
“Tiểu Mai, đây là vợ của Chu đại đội trưởng.” Viện trưởng giới thiệu.
Con bé ngẩng lên, rụt rè gọi một tiếng “cô ơi”, rồi lại cúi đầu xuống.
Tôi thấy lòng nhói lên. Ngồi xuống trước mặt nó, tôi hỏi khẽ:
“Đang đọc sách gì đấy?”
“Tiểu binh Trương Ca.” Giọng nó nhỏ xíu. “Là chú Chu lần trước mang cho cháu.”
Tôi khẽ xoa đầu nó, rồi lấy mấy chiếc bánh quy sáng nay nướng từ trong túi ra:
“Thử xem bánh cô làm ngon không nào?”
Con bé hơi ngần ngại nhưng vẫn đón lấy, cắn một miếng nhỏ, đôi mắt lập tức sáng rực:
“Ngon lắm ạ!”
Rời khỏi cô nhi viện, tôi đã quyết định xong.
Nếu Chu Thâm đã quan tâm đứa trẻ này như thế, tôi cũng nên làm gì đó.
Về đến nhà, tôi lôi hết mấy mảnh vải còn dùng được ra, bắt đầu cắt may quần áo cho Tiểu Mai.
Suốt đêm kim chỉ không rời tay, trong đầu vẫn văng vẳng hình ảnh đôi găng tay cho Chu Thâm và phát hiện mới về con người thật của anh.
Anh ấy… phức tạp hơn vẻ ngoài lạnh lùng rất nhiều.
3
Tiếng kèn báo thức buổi sáng kéo tôi ra khỏi giấc ngủ.
Ngoài sân mù sương giăng mờ, mấy bà vợ lính đã xách giỏ đi chợ sớm.
Tôi duỗi lưng, mở cuốn sổ tay đặt đầu giường – bên trong ghi kín mấy ý tưởng kinh doanh mấy hôm nay tôi vạch ra.
Trong thời buổi thiếu thốn thế này, tôi phải nghĩ cách tự nuôi sống mình.
“Ngữ Đường!” – giọng dì Lý vang lên ngoài sân – “Hôm nay chẳng phải bảo cùng đi bán đồ thủ công sao?”
“Dạ, ra ngay!”
Tôi vội mặc chiếc váy xanh sẫm mới sửa, xách theo mớ kẹp tóc và túi vải làm từ tối qua chạy ra sân.
Đã có năm sáu chị em vợ lính tụ tập sẵn, ai cũng cầm theo mấy món hàng thủ công tự làm.
Thấy tôi bước ra, họ không còn lảng tránh như trước nữa mà mỉm cười chào.
“Ngữ Đường, chị xem cái hoa vải này của em được chưa?” – vợ anh Vương đưa cho tôi xem một bông hoa hồng vải hồng phấn.
Tôi cầm lên ngắm kỹ:
“Cánh hoa còn lỏng lẻo lắm, may chặt hơn chút cho đỡ bị bung.”
Dì Lý ghé sát lại, hạ giọng thần bí:
“Nghe nói hôm nay cửa hàng cung tiêu về lô vải mới, đi trễ là hết đó nha.”
Chúng tôi kéo nhau một đoàn đông đúc ra phố.
Trên đường, tôi tranh thủ chỉ cho mọi người cách làm hàng đẹp hơn, tính giá sao cho hợp lý.
“Thật bán được không vậy?” – vợ anh Trương có vẻ lo. “Trước cũng làm rồi, bán ế chỏng chơ.”
“Tin tôi đi.” Tôi vỗ vai chị ấy. “Lần này sẽ khác.”
Đến chợ huyện, thay vì bày ngay trước cửa hàng cung tiêu như trước, tôi dắt cả nhóm đi thẳng đến rạp chiếu phim và cổng trường.
“Tại đây nhiều người trẻ, mấy thứ này dễ bán hơn.” Tôi vừa nói vừa bày kẹp tóc và túi vải ra.
Quả nhiên, đến giờ tan học, đám nữ sinh ào ra, bị mấy món nhiều màu sắc của chúng tôi hấp dẫn ngay.
“Cái này bao nhiêu tiền vậy chị?” – một bé buộc tóc đuôi ngựa cầm cái kẹp đính hạt cườm hỏi.
“Năm hào một cái, mua hai cái tám hào.” Tôi cười. “Cài lên tóc em chắc chắn đẹp lắm.”
Cô bé vui vẻ mua hai cái liền.