Chương 3 - Ta Thay Thế Trưởng Tỷ Làm Trưởng Nữ

05.

Ta và nương nhìn nhau, người hừ lạnh một tiếng, vứt lại một câu bảo Liễu Vân Y đợi ở đó.

Trên mặt của hạ nhân lộ ra vẻ khó xử.

Ta vừa định hỏi nguyên do thì nghe thấy tiếng của Liễu Vân Y truyền đến.

“Nương, Nhược nhi, con quay về rồi.”

Nhân lúc ta và nương còn chưa kịp phản ứng thì tỷ ấy đã lập tức tiến đến ôm lấy cánh tay của người:

“Nữ nhi sớm đã biết nương bị bệnh nên đau lòng không thôi, nhưng chỉ mới tân hôn nên rất bận, không thể phân thân ra được.”

Vừa nói vừa giả bộ tỏ vẻ đau lòng, nhưng trong mắt lại toàn là toan tính.

Nương đẩy tay tỷ ấy ra, đứng cách xa:

“Xem ra Đỗ phủ gia nghiệp to lớn, đứa con dâu lớn như con quản lý nhà rất cực khổ.”

Liễu Vân Y gượng gạo mà cười khan vài tiếng, sờ lên trâm cài trên tóc.

Ta mới phát hiện y phục và trang sức của Liễu Vân Y nhìn trông rất xa hoa nhưng thật ra đều là những thứ đồ cũ không đáng tiền.

Nếu đổi lại là trước đây, đến nhìn tỷ ấy còn không thèm nhìn chúng, xem ra những ngày tháng sau khi thành hôn của Liễu Vân Y cũng chẳng dễ dàng.

Nương hiển nhiên cũng phát hiện rồi:

“Sao thế? Đỗ phủ hết tiền rồi, nên để con ăn mặc như ăn mày vậy sao.”

Người hầu nghe thấy cũng cúi đầu cười, làm cho Liễu Vân Y tức đến cắn răng.

Nương cũng cảm thấy mệt rồi, mở lời bảo tỷ ấy không có việc gì thì về đi.

Liễu Vân Y nhanh chóng đưa cái hộp ở trong tay lên:

“Nương, người mau xem xem đồ mà nữ nhu đem về cho người này, đây là nhân sâm ngàn năm mà Đỗ lang cố tình biếu người đó.”

Tỷ ấy lấy ra một cái hộp gấm, xem ra rất có giá trị, nghĩ lại thì để lấy lòng cha nương tỷ ấy cũng đã phí không ít công sức.

Người hầu mở chiếc hộp ra xem xem, bên trong làm gì có nhân sâm ngàn năm, rõ ràng chỉ là cành cây có rễ khô mà thôi.

Xem xong nương càng thêm không chào đón Liễu Vân Y:

“Làm phiền con rồi, cho dù là chó nhà ta cũng không thèm ăn thứ này.”

Liễu Vân Y dường như cũng không ngờ đến, nhưng vẫn cứng đầu giải thích giùm cho Đỗ Tuấn.

Tỷ ấy cũng không thấy gượng gạo mà tiếp tục đeo bám nương.

Tỷ ấy tiến lên một bước, nương liền lui xuống một bước.

Liễu Vân Y ở lì không chịu đi, nương cũng không thể nói đuổi là đuổi được, cứ như thế đợi cha ta hồi phủ.

Nhìn thấy Liễu Vân Y ngồi bên cạnh bàn ăn, bước chân của cha ta khựng lại:

“Sao hôm nay có khách đến cũng không ai nói với ta một tiếng, sớm biết vậy ta đã không về nhà rồi.”

Liễu Vân Y liền đứng dậy, uất ức gọi một tiếng:

”Cha.”

Cha ta chỉ lo lau tay không thèm ngó ngàng đến Liễu Vân Y, tỷ ấy ngồi cũng không được chỉ đành đứng đó.

Tỷ ấy đứng chắn ngay đường trên hành lang, người hầu cũng chỉ đành đi vòng qua người để hầu hạ cơm nước.

Cha ta nhìn thấy thế thật không lễ độ, nên chỉ đành thở dài bảo tỷ ấy ngồi vào bàn.

Liễu Vân Y vui vẻ vào ngồi, nhìn thấy món ăn trên bàn liền oán trách nói:

“Cha nương cả ngày ăn sơn hào hải vị, hoàn toàn không quan tâm đến nữ nhi phải sống ngày tháng cực khổ.”

Cha ta đặt chén thật mạnh xuống bàn, dọa cho Liễu Vân Y ngừng ngay khóc lóc:

“Ngươi còn có mặt mũi khóc lóc, ban đầu là ngươi quyết tâm gả cho hắn, bây giờ chịu khổ cũng đáng đời ngươi.”

Ta mím chặt môi, sợ bị người khác nhìn thấy ta đang cười trộm.

Liễu Vân Y cắn chặt môi dưới, nhàu chặt khăn tay của mình:

“Cha, nữ nhi lần này quay về là muốn...”

Tỷ ấy còn chưa nói hết một câu đã bị cha ta đưa tay chặn lại.

“Không cần phải nói, nếu con đã gả cho người khác làm thê tử, có chuyện thì tất nhiên phải thương lượng cùng phu quân, không liên quan gì đến Liễu phủ ta.”

Liễu Vân Y từ lúc về phủ đã không được chào đón, tỷ ấy không chịu được uất ức, nên giọng có chút nghẹn ngào:

“Cha không chào đón nữ nhi như vậy sao?”

Đổi lại là trước đây, cha ta làm sao nỡ để tỷ ấy chịu uất ức, nhưng bây giờ lại không có chút kiên nhẫn nào:

“Nếu biết bản thân bị người khác ghét còn không mau cút về nhà đi.”

Cha ta nói xong liền kéo nương đi, tỏ ra không nhìn thấy sẽ yên tĩnh hơn.

Ta chậm một bước, bị Liễu Vân Y bám lấy.

Tỷ ấy kéo ta qua một bên, nói thầm bên tai ta:

“Nhược nhi, trong tay muội có tiền dư hay không?”

06.

Trong lòng ta liền hiểu được, mục đích thật sự mà Liễu Vân Y quay về.

Nhưng ta vẫn vờ như không hiểu, mơ hồ mà nhìn tỷ ấy:

“Trưởng tỷ hỏi cái này để làm gì?”

Liễu Vân Y dù gì cũng là đại tiểu thư, vẫn không muốn mất mặt đòi tiền muội muội như ta.

Tỷ ấy nắm chặt khăn tay, nở ra một nụ cười:

“Có thể cho tỷ mượn trước một ít được không.”

“Được chứ.”

Ta cười lấy ra hà bao, lấy từ trong ra một ngân lượng để lên tay của tỷ ấy.

Liễu Vân Y nhìn số bạc ít ỏi trên tay, trên mặt giật mấy cái:

“Chỉ nhiêu đây thôi sao?”

“Đúng vậy, a tỷ, tiền mỗi tháng của muội đều tiêu sạch rồi, nếu như tỷ đến muộn một chút, e rằng chút này cũng không có.”

Liễu Vân Y có chút không vui:

“Sao muội lại tiêu xài hoang phí như vậy, sau này nếu gả đi không sợ nhà người trách mắng hay sao.”

Ta giả vờ tỏ ra nghi hoặc:

“Tỷ tỷ bình thường ở trong phủ không phải cũng như vậy sao?”

Câu nói của ta đã chọt trúng tâm sự của Liễu Vân Y, sắc mặt của tỷ ấy trở nên khó coi:

“ Bên phía tỷ phu muội cần dùng tiền, muội có thể xoay một ít tiền không.”

Ta có chút kinh ngạc:

“Tỷ phu cần nhiều tiền như vậy để làm gì?”

Tuy hôm đó cha nương không thỏa mãn yêu cầu của Đỗ Tuấn nhưng cho của hồi môn cũng rất nhiều.

Chỉ mới qua ba tháng, lại có thể tiêu hết số tiền bằng người bình thường tiêu mười năm?

“Muội cũng biết tỷ phu muội là người đọc sách, khó trách sẽ phải giao thiệp qua lại.”

Liễu Vân Y nhìn ra ta không tin tưởng, hạ quyết tâm nói ra sự thật.

Thì ra Đỗ Tuấn bị nghiện cờ bạc, chỉ mười ngày liền thua sạch hết của hồi môn của Liễu Vân Y.

Nhưng hắn cũng không biết hối cải, nợ tiền cược hẳn một ngàn lượng.

Liễu Vân Y hờn trách xong cũng vẫn không quên giải thích thay cho Đỗ Tuấn:

“Tỷ phu muội cũng không phải cố ý, đều tại đám bằng hữu xấu xa của huynh ấy.”

“Nhưng muội nghe nói người thích cờ bạc không thể bỏ được.”

“Muội hiểu gì chứ? Đỗ lang nói rồi, chỉ cần lần này ta thay huynh ấy trả nợ, sau này huynh ấy sẽ sống thật tốt với ta.”

Ta bị những lời ngu xuẩn của Liễu Vân Y làm cho kinh ngạc, Liễu Vân Y thấy ta không có tiền liền từ bỏ.

Ta vừa trở về viện, liền bảo nha hoàn gọi Tiểu Đào đến.

Ban đầu Tiểu Đào vốn phải bị bán đi, là do ta lấy danh tiếng của mình trong phủ giữ nàng ta lại.

Liễu Vân Y chỉ lo tức giận với cha nương, căn bản không hề quan tâm đến sống ch của Tiểu Đào.

Vẫn là do ta bỏ tiền ra mời đại phu cho nàng ta, sau khi Tiểu Đào hết bệnh liền thề thốt muốn đi theo ta.

Ta bảo nàng ta ở lại viện của Liễu Vân Y, chính là để đề phòng tỷ ấy đột nhiên quay về.

Tiểu Đào đến, sau đó liền hành lễ với ta.

“Ta muốn ngươi theo dõi hành động của trưởng tỷ, sau đó hàng ngày bẩm báo lại với ta.”

Tiểu Đào rất nhanh liền đến bẩm báo, nói trưởng tỷ rà soát khắp nơi trong phòng mình đem đồ đi bán:

“Tiểu thư, đại tiểu thư còn còn bảo ta nghe ngóng đồ trong viện của phu nhân, ta thấy phần lớn là đại tiểu thư không có ý tốt gì.”

Ta mím môi, cho Tiểu Đào tiền thưởng rồi bảo nàng ta lui xuống.

Trong viện của nương ta có rất nhiều thứ đồ chơi do hoàng gia ban tặng, tùy tiện lấy một món cũng có thể trả được món nợ của Đỗ Tuấn, chắc tỷ ấy có ý định này.

Sau khi Tiểu Đào đi, Tình nhi nha hoàn bên cạnh ta đi đến:

“Tiểu thư, chuyện này có cần phải bẩm báo cho phu nhân biết không.”

Ta lắc đầu.

Chuyện trộm đồ này, tất nhiên là phải bắt được cả người lẫn vật.

Ta nói với nương nên mời vài vị phu nhân đại thần đến chơi, người nghe xong liền nói được.

Rất nhanh trong phủ liền bày tiệc đãi khách, mấy vị phu nhân theo hẹn mà đến.

Nương còn đặc biệt hạ lệnh không cho Liễu Vân Y đến gần, có điều tỷ ấy đang bận trộm đồ nên không có thời gian quan tâm đến những thứ này.

Nương và các phu nhân nói chuyện rất vui vẻ, nhất thời nổi hứng gọi nha hoàn:

“Đem bộ ấm làm từ gốm mà hoàng gia ngự ban cho ta ra đây.”