Chương 2 - Ta Thay Thế Trưởng Tỷ Làm Trưởng Nữ

03.

Cha nương cả đêm không ngủ, vừa sáng sớm đã đi đến từ đường thẩm vấn Liễu Vân Y.

Cuối cùng vẫn niệm tình người một nhà, nên khi cha vừa mở miệng đã hỏi Liễu Vân Y có phải bị người khác cưỡng ép không.

Nếu Liễu Vân Y chịu thừa nhận thì mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn.

Nhưng Liễu Vân Y lại cứng đầu không chịu xuống nước:

“Nữ nhi và huynh ấy tình đầu ý hợp, tất cả là do con tự nguyện.”

“Con có biết chưa qua mai mối mà đã xảy ra chuyện này có kết cục gì không!”

Theo luật và nghị định của triều đình, phàm là ăn cơm trước kẻng thì nam hay nữ đều bị nhốt vào lồng heo.

Liễu Vân Y ngậm chặt miệng, tỏ ra vẻ kiên trung bất khuất.

Làm cho ta tức đến xoay vòng, chỉ vào mũi tỷ ấy mắng ngu ngốc.

Liễu Vân Y vẫn cứng cổ mặt không khuất phục:

“Nữ nhi tuy ngu xuẩn nhưng không ngốc, nếu nói ra là ai, liệu cha có tha cho huynh ấy không?”

Cha ta ra lệnh cho Liễu Vân Y đóng cửa hối lỗi, tỷ ấy dứt khoát tuyệt thực.

Nhìn dáng vẻ yếu ớt của Liễu Vân Y, nương lo lắng đến hỏi ý kiến của ta.

Ta đàm định uống hớp trà, nói ra suy nghĩ của mình:

“Nếu trưởng tỷ đã cùng người đó tâm ý tương thông, chi bằng cứ gả tỷ ấy cho người đó đi?”

Liễu Vân Y không phải cả hai kiếp đều không thể quên được hắn sao! Vậy ta giúp tỷ một tay.

Cha ta vốn kiên quyết phản đối, nhưng đã được ta khuyên giải đủ đường cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Mẹ nói cho Liễu Vân Y, tỷ ấy vui đến mức ngốc luôn rồi.

Ta nhanh chóng đỡ tỷ ấy đứng dậy, bảo tỷ ấy mau viết thư cho tình lang mau đến đề hôn.

Liễu Vân Y cảm kích ta vô cùng, gọi ta là muội muội tốt.

Ba ngày sau là ngày hoàng đạo thích hợp để cưới gả, cả nhà ta đã dậy từ sớm để đợi tình lang của Liễu Vân Y đến đề hôn thú.

Nhưng cho đến giờ ngọ, người đó mới ung dung đến trễ, sắc mặt của cha nương sớm đã không vui.

Người đó toàn thân đều là mùi rượu, y phục mặc trên người không chỉnh tề, rõ ràng là vừa từ hoa lâu bò ra:

“Vãn bối Đỗ Tuấn, bái kiến bá phụ bá mẫu.”

Đỗ Tuấn vừa vào cửa liền hành lễ với cha nương, ánh mắt nhìn khắp nơi đánh giá.

Nhìn thấy trong nhà bày biện xa hoa, mắt nhìn sắp rớt ra rồi.

Còn chưa đợi cha ta kêu đứng dậy hắn đã tự chơi đùa với đồ trang trí rồi:

“Đồ tốt, đồ tốt, đúng thật là đồ tốt.”

Đỗ Tuấn chẳng những nhìn không đủ mà còn trực tiếp cất vào lòng mình.

Mặt cha ta xanh tái lại, trách mắng hắn quá hỗn xược.

Liễu Vân Y gấp không chịu được mà nhào vào lòng hắn, hờn trách nhìn cha ta.

Hai người họ ôm lấy nhau, hai cái miệng sắp dính lại với nhau.

Cho đến khi cha ta tức giận đập chén trà, hai người họ mới vội vã buông ra.

Cha ta nhìn hắn hai bàn tay trắng đến đề hôn mà tức giận vô cùng:

“Đề hôn là chuyện đại sự như vậy, mà phụ mẫu của ngươi cũng không đến sao.”

“Chuyện nhỏ như vậy cần gì phải làm phiền đến cha nương ta, hơn nữa, ta và Vân Y sớm đã động phòng, cũng coi như là phu thê rồi.”

Câu nói của Đỗ Tuấn đã trực tiếp phơi bày ra chuyện có tư tình với Liễu Vân Y, mọi người trong phòng đều mắt tròn mắt dẹt.

Liễu Vân Y không nhịn được mà giải thích cho tình lang:

“Cha, con sớm đã gặp phụ mẫu của Đỗ lang rồi.”

Cha ta tức đến trợn mắt, nhưng vì nữ nhi nên vẫn phải nhẫn nhịn.

Nhưng Đỗ Tuấn lại rất thản nhiên tự đắc, còn dám lên tiếng đòi của hồi môn:

“Không biết bá phụ bá mẫu định cho Vân Y của hồi môn gồm những gì?”

“Ngươi muốn cái gì?”

Đỗ Tuấn lôi ra một danh sách dài, bên trên viết kín chữ.

Hạ nhân nhận lấy danh sách, cha ta nhìn một cái, tức đến đập bàn.

Ta cũng vội vã nhìn một cái bị tức đến cười, Đỗ Tuấn đơn giản chỉ là một con sư tử đang há miệng.

Hắn không những muốn một trăm lẻ tám thứ của hồi môn, mà còn muốn thêm một tòa tứ hợp viện trong thành.

Hai mươi tám cái điền trang, hai mươi tám cái mặt tiền, tám mươi tám người hầu và nha hoàn, cùng với hai ngàn ngân lượng.

Những thứ như vậy, hận không thể moi sạch hơn nửa của cải của Liễu gia.

Lần này người trong phòng đều hiểu được, Đỗ Tuấn tính lấy Liễu Vân Y mà không bỏ ra một đồng, nhưng lại muốn của hồi môn đồ sộ của Liễu Vân Y.

Cha ta hít một hơi sâu, nói của hồi môn tất nhiên là phải có vậy hắn có thể cho sính lễ gì.

Đỗ Tuấn nghe thấy liền xanh mặt:

“Vân Y cũng đâu phải tiểu thư khuê các gì, một cái kiệu khiêng qua cửa là được rồi.”

Cha ta thật sự không nhịn được nữa:

“Ngươi xem trưởng nữ Liễu gia ta là cái gì! Đừng nói núi vàng núi bạc, dù cho là hoàng kim vạn lượng cũng có thể sánh ngang.”

Đỗ Tuấn tức thời thay đổi sắc mặt, đứng dậy chuẩn bị trốn về:

“Đỗ gia ta gia môn trong sạch, không thể chứa được nữ tử vật chất như nàng được.”

Liễu Vân Y khổ cực cầu xin hồi lâu, Đỗ Tuấn mới miễn cưỡng ngồi xuống.

“Cha là mệnh quan triều đình, hà tất gì phải ham hư vinh như vậy.”

Liễu Vân Y hỏi ngược lại như thế làm cha ta tức đến cười.

Đỗ Tuấn còn chưa nói gì, Liễu Vân Y lại gấp gáp đứng dậy trước:

“Lại hà tất phải để ý đến những thứ hư vinh này, chi bằng cha đổi thành ngân lượng cho Vân Y đem đi, sau này Đỗ lang đọc sách cần phải dùng đến rất nhiều tiền.”

Cha ta tức đến trợn mắt, hai ba câu đã kết thúc cuộc đối thoại.

Liễu Vân Y thích đến mức muốn tặng cho Đỗ Tuấn, cha ta mặt nghiêm túc gọi tỷ ấy:

“Con thật sự muốn gả cho hắn?”

Ta hiểu được đây là cơ hội cuối cùng cha ta dành cho Liễu Vân Y.

Liễu Vân Y thẹn thùng nép vào lòng Đỗ Tuấn nói:

“Con đương nhiên muốn, không phải Đỗ lang thì con không gả.”

Cha nghe thấy câu trả lời của trưởng tỷ, mặt đầy thất vọng lắc đầu:

“Vậy bây giờ con hãy cút ra ngoài cùng hắn đi.”

04.

“Cha.”

“Liễu lão gia.”

Liễu Vân Y và Đỗ Tuấn không còn bình tĩnh được nữa.

Ta trốn ở phía sau rèm, cũng bị làm cho giật mình hít vào một hơi.

Ta vốn chỉ muốn để cha nương nhìn thấy bộ mặt thật của Liễu Vân Y, nhưng không ngờ họ lại hoàn toàn thất vọng về Liễu Vân Y.

“Liễu lão gia e rằng không phải muốn giở trò không cho của hồi môn đó chứ?”

Đỗ Tuấn gấp gáp xông đến chỗ người ngồi nhưng lại bị hạ nhân ngăn lại.

Cha ta mặt không biểu tình:

“Của hồi môn? Một xu ngươi cũng đừng hòng lấy được từ chỗ của ta.”

“Cha đúng thật là nhẫn tâm, đuổi nữ nhi đi thì nữ nhi đi cho người xem!”

Liễu Vân Y kéo Đỗ Tuấn, bị hắn xô ngã xuống đất.

“Nàng đến của hồi môn cũng không có, ta còn lấy nàng để làm gì.”

Đỗ Tuấn phất tay áo rời đi, Liễu Vân Y chỉ có thể ôm lấy đùi hắn.

Khi thấy Đỗ Tuấn thật sự muốn vứt bỏ Liễu Vân Y, ta vội vã chạy ra.

Lỡ Liễu Vân Y không gả đi được, ở lại trong phủ sẽ càng tai họa.

“Cha nương, không thể như vậy được.”

“Nhược nhi! Quay lại! Chuyện này không liên quan đến con.”

Ta lờ đi vẻ mặt đen lại của cha nương, tiếp tục nói:

“Trưởng tỷ dù gì cũng là đại tiểu thư của Liễu phủ, nên của hồi môn phải nhiều một chút, cha nương cũng đừng có thấy làm lạ.”

Đỗ Tuấn cũng biết cơ hội được đằng chân lân đằng đầu:

“Đúng vậy, đúng vậy, trên đời này làm gì có phụ mẫu nào ác như vậy, lại đem nữ nhi của mình đuổi ra ngoài.”

Cha ta chỉ vào Đỗ Tuấn bắt đầu mắng, hoàn toàn mất đi phong độ của văn thần:

“Ngươi xem xem hắn là cái đức tính gì, nói thẳng ra chỉ là tên côn đồ vô lại.”

“Nhưng trong lòng trưởng tỷ có người đó, chúng ta sao có thể chia rẽ uyên ương.”

Nói xong, ta còn cố ý lau khóe mắt, tỏ vẻ đau lòng vô cùng.

Cha nương nhìn thấy ta như vậy, cũng không thể nói thêm được gì, nói một câu tự lo cho mình rồi rời đi.

Liễu Vân Y lập tức nắm chặt tay ta:

“Nhược nhi, vẫn may còn có muội, cha đích thị không muốn thấy con sống tốt.”

Trong lòng ta mắng một câu ngu xuẩn, trên mặt vẫn cười như cũ:

“Trưởng tỷ nói bậy gì vậy! Tỷ có thể tìm được lang quân như ý, cha nương vui mừng thay tỷ còn không kịp nữa là.”

Đỗ Tuấn cũng sáp lại, ánh mắt dán lên người ta đánh giá.

Ta cố nhịn sự ghê tởm cúi người, khách sáo sai hạ nhân tiễn khách.

Liễu Vân Y sai người đưa đến cửa, quyến luyến không nỡ cáo biệt với Đỗ Tuấn.

Đỗ Tuấn nắm lấy cánh tay Liễu Vân Y, nhân lúc tỷ ấy thẹn thùng thuần thục lấy đi túi tiền trên người của tỷ ấy.

Ta cạn lời liếc mắt, đem theo nha hoàn nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này.

Cha nương trong lòng tức giận nên đã đem của hồi môn đã được chuẩn bị sẵn của Liễu Vân Y giảm đi một nửa.

Còn hạ lệnh không được trang trí trong phủ, cũng không được đãi khách.

Cho đến ngày Liễu Vân Y xuất giá, trong phủ đến một mảnh giấy đỏ cũng không có.

Liễu Vân Y quỳ trên đất, hai tay dâng ly trà.

Cha ta nghiêng đầu, nương ta cũng không nhận.

“Phu quân là do con tự chọn, sau này nếu bị giày vò uất ức đều là lỗi con, đừng bao giờ mong nhà này ra mặt dùm con.”

Cha ta nói ra lời này muốn vạch rõ giới hạn với Liễu Vân Y, mấy nha hoàn ma ma ở đó đều nhìn nhau.

Liễu Vân Y nhìn sang nương, hy vọng người mềm lòng:

“Nương.”

Nương ta cũng nghoảnh mặt, không thèm nhìn Liễu Vân Y.

Liễu Vân Y tháo khăn trùm đầu ra, gương mặt đỏ bừng.

“Cha nương phải vô tình như vậy sao? Sau này Đỗ lang thi đỗ cao mọi người cũng đừng trách nữ nhi vô tình.”

Truỏng tỷ vứt chén trà kính phụ mẫu xuống, xoay người rời đi.

Ta cúi đầu thở dài, nhìn sang nương đã tức đến ngất đi.

Ba bốn đại phu được mời đến, vừa uống thuốc vừa châm cứu, mới khiến nương ta tỉnh lại.

“Phu nhân can khí ứ động, sau này không nên tức giận thì tốt hơn.”

Nằm đến ba tháng, bệnh tình của người mới có chuyển biến tốt.

Trong lúc đó Liễu Vân Y không hỏi han một câu, đến ba ngày về lại mặt cũng không về.

Sau khi nương biết được, tức giận mắng tỷ ấy là con sói mắt trắng.

Ta vừa muốn an ủi vài câu thì hạ nhân vội vàng đến báo:

“Đại tiểu thư quay về rồi.”

“Nó quay về làm gì?”

Hạ nhân ấp a ấp úng chuyển lời của trưởng tỷ:

“Tiểu thư nói người về lại mặt.”