Chương 1 - Ta Thay Thế Trưởng Tỷ Làm Trưởng Nữ

Trưởng tỷ và thư sinh nghèo lén lút hẹn gặp riêng, rồi nhiễm phải bệnh hoa liễu.

Ta cảm thấy đau lòng nên đã đem chuyện này nói cho song thân biết, trưởng tỷ lập tức được đưa về quê tránh điều tiếng.

Còn tên công tử phóng đãng đó lại bôi nhọ danh tiết của trưởng tỷ ở khắp nơi, sau đó đã bị cha ta hạ lệnh x.ử t.ử.

Sau khi trưởng tỷ biết chuyện, tính kế hại ch cha nương.

Ta thì bị tỷ ấy ném vào hoa lâu làm kỹ nữ, cuối cùng bị nhiễm bệnh đau đớn mà ch.

Khi ta mở mắt ra lần nữa, thấy mình đã được sống lại vào ngày mà trưởng tỷ và tên thư sinh nghèo đó hẹn gặp riêng.

Lần này ta sẽ không ngăn cản trưởng tỷ lén lút hẹn gặp riêng hắn nữa, cứ để tỷ ấy và tên thư sinh nghèo đó thối rữa cùng nhau đi!

————

01.

Sau khi bị trưởng tỷ bán vào hoa lâu, ta đã bị ép tiếp khách không kể ngày đêm, không lâu sau thì liền bị nhiễm thứ bệnh dơ bẩn đó.

Cả người nổi đầy vết lở loét, thân dưới cũng chảy máu không ngừng.

Ta dùng tay nắm chặt lấy tay áo của tú bà, khẩn cầu bà ấy cứu giúp ta.

Tú bà chê bai đá ta ra, xoay người nhốt ta vào trong phòng chứa củi.

Ta ngất lịm đi, lúc mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt cay nghiệt của trưởng tỷ.

Ta run rẩy gọi tỷ tỷ, chỉ mong tỷ ấy niệm tình tỷ muội mà cứu lấy ta.

Tỷ ấy ghét bỏ bụm chặtmiệng mũi:

“Ta đương nhiên sẽ cứu muội rồi, muội muội tốt của ta à~”

Ta thở phào một hơi, nhưng giây tiếp theo tỷ ấy lại dùng một khối than gỗ ấn vào vết thương trên người ta.

Ta ngẩng đầu lên nhìn trưởng tỷ, trong mắt là vẻ không thể tin được.

Trong tiếng kêu la thảm thiết của ta, trưởng tỷ cười đến mặt cũng méo mó.

Trưởng tỷ cười lạnh một tiếng, tay lại tiếp tục dùng thêm sức.

Cho đến khi tỏa ra một mùi cháy khét trưởng tỷ mới từ từ buông tay.

Ta dùng giọng nói yếu ớt chất vấn tỷ ấy:

“Tại sao?”

Trưởng tỷ vứt than gỗ đi, lạnh lùng nhìn kẻ sắp chết là ta:

“Nghiệt do ngươi tạo ra, đáng đời ngươi phải nhận lấy nhân quả.”

Ta cười lạnh chảy ra huyết lệ, nhân quả gì chứ, chẳng qua chỉ là tỷ ấy lấy oán trả ân mà thôi.

Trước đây trưởng tỷ muốn lén lút hẹn gặp người khác trong đêm, nhưng đã bị ta phát hiện kịp thời ngăn cản.

Nương tra ra người đó là một tên phong lưu vô lại, nên đã quát tháo ra lệnh cho trưởng tỷ và hắn cắt đứt qua lại.

Trưởng tỷ lập tức được đưa về quê để tránh điều tiếng, ta cũng đi theo cùng tỷ ấy.

Còn tên thư sinh đó khi không còn nhận được ngân lượng cứu tế của trưởng tỷ nữa liền đi rêu rao khắp nơi, làm ô uế danh tiết của trưởng tỷ, hại tỷ ấy xém chút nữa bị dìm lồng heo.

Cha ta nổi cơn thịnh nộ, phái người di trừ khử hắn.

Sau khi trưởng tỷ biết tin hắn đã ch, liền viết giấy tố cáo cha ta lên công đường, nói người lạm dụng chức quyền tàn hại dân lành.

Sau đó cha ta bị lột mất quan phục, nhốt vào lao ngục.

Như thế trưởng tỷ vẫn còn cảm thấy không đủ, lại mua chuộc người kể chuyện vu khống sự trong sạch của cha ta, ép người phải t.ự v.ẫ.n ở trong lao ngục.

Thi thể được đưa về phủ, nương gắng gượng mà đốt tiền giấy cho cha ta.

Trưởng tỷ một thân hồng y xuất hiện, vỗ tay nói rằng người ch rồi thật tốt.

Nương tức đến ho ra một búng máu, bảo trưởng tỷ cút ra ngoài.

Trưởng tỷ dùng chân đá lật bàn thờ, muốn lập tức mở quan tài ra đem thi thể của người vứt cho chó ăn.

Nương ta dùng thân xác của người ngăn cản, trong lúc xô đẩy trán đã đụng phải quan tài, chết ngay tại chỗ.

Trong một thời gian ngắn nhà tan cửa nát, ta không thể tin được mà nhìn trưởng tỷ.

Ta vừa muốn kêu trưởng tỷ cút nhưng lại bị tỷ ấy ra lệnh cho người bắt giữ.

Trưởng tỷ nắm chặt cằm ta, móng tay bấu mạnh vào da thịt:

“Muội muội tốt, song thân đều đã mất, cũng đến lúc đến lượt của muội rồi.”

Ta bị tú bà lôi đi, trở thành thứ đồ chơi hạ tiện nhất.

Sau khi bị trưởng tỷ giày vò một trận, cuối cùng ta cũng trút hơi thở cuối rồi ch.

Cũng may ông trời có mắt, lại cho ta sống lại một đời.

Nếu tỷ ấy đã chấp ý muốn gả cho tên thư sinh đó, ta hà tất gì phải ngăn cản.

Vì thế khi ta nhìn thấy tỷ ấy nhảy qua cửa sổ trốn đi, ta chỉ đóng chặt cửa phòng lại mà không lên tiếng.

Lần này ta muốn xem xem, tỷ ỷ Liễu Vân Y của ta có thể có được tình yêu đích thực hay không!

02.

Nửa đêm ta la lên thất thanh làm kinh động cả Liễu phủ, nha hoàn lập tức qua đỡ ta.

“Mau đi gọi cha nương, trong phủ có trộm.”

Cha nương rất nhanh đã đến, đi theo còn có mười mấy gia đinh trong nhà.

Nha hoàn giúp ta chỉnh đốn lại trang phục, sau đó cho người vào phòng lục soát.

Hạ nhân không tìm thấy gì, cha nương thở phào nhẹ nhõm an ủi ta.

Ta đang rúc vào trong lòng nương thở hổn hển, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi:

“Nương, còn chỗ của trưởng tỷ nữa.”

Sau khi được ta nhắc nhở, cha nương liền kéo ta đi đến phòng của Liễu Vân Y.

Ta nhìn sân viện quen thuộc trước mặt này, khóe môi cong nhẹ lên.

Thật ra cũng không có trộm gì, chỉ là ta muốn đi xem xem chuyện xấu của Liễu Vân Y có giấu giếm được hay không.

Hạ nhân ở bên ngoài cửa gọi mấy tiếng, nhưng có như thế nào thì Liễu Vân Y vẫn sống ch không chịu mở cửa.

Nương thường ngày vẫn luôn nuông chiều Liễu Vân Y, nên tính không gọi nữa.

Ta lập tức nói thêm một câu:

“Không lẽ trộm đã lẻn vào trong rồi?”

Ngay lập tức cha nương không dám qua loa, liền cho người mở cửa ra.

Nha hoàn nhỏ tiếng gọi Liễu Vân Y, người ở trên giường vẫn che mặt không chịu ngồi dậy.

Cha nương nhìn nhau một cái, ta biết trong lòng họ đã nảy sinh nghi ngờ.

“Đi xem xem tiểu thư có chuyện gì?”

Một ma ma đi đến giật chăn ra, ngay lập tức giật mình kêu thất thanh hai tiếng.

Người nằm trên giường không phải là Liễu Vân Y, mà Tiểu Đào nha hoàn thân cận bên người của trưởng tỷ.

Sắc mặt cha liền thay đổi, lập tức sai người lôi Tiểu Đào xuống.

Tiểu Đào trung thành nên mồm miệng kín kẽ không khai báo, nhưng lại không chịu được mấy bạt tai của ma ma:

“Là tiểu thư ép nô tì phải đổi quần áo với người, thay tiểu thư nằm ở đây.”

“Tiểu thư đi đâu rồi?”

Tiểu Đào do dự một lúc, sau đó tìm một cái cớ:

“Tiểu thư nói mình ngủ không được nên ra ngoài tản bộ một lát.”

Vừa nghe thấy đã biết đây là nói dối, cha ta dứt khoát ngồi xuống:

“Đi lục soát cho ta, ta muốn xem xem nghiệt chướng đó đã đi đâu.”

Hạ nhân rà soát trong ngoài một lượt, cũng không tìm thấy bóng dáng của Liễu Vân Y đâu.

Cha ta đang tính cho người ra ngoài phủ tìm thì Liễu Vân Y đã tự về.

Tỷ ấy nhảy từ bên ngoài cửa sổ vào, giật mình khi nhìn thấy trong phòng đầy người.

Liễu Vân Y nhanh chóng chỉnh lại quần áo trên người, nở nụ cười lấy lòng:

“Cha, nương, sao mọi người nửa đêm rồi vẫn còn chưa ngủ lại đem theo nhiều người như vậy đến phòng của con?”

Cha ta kìm nén tức giận nói;

“Không phải con nửa đêm cũng không ngủ chạy lung tung khắp nơi hay sao.”

Trưởng tỷ cười khan hai tiếng:

“Nhi nữ chỉ là không ngủ được nên mới đi ra ngoài cho khuây khỏa chút thôi.”

Cha liền nói một câu vạch trần lời nói dối của tỷ ấy:

“Con muốn di ra ngoài cho khuây khỏa tại sao phải mặc quần áo của nha hoàn!”

Trưởng tỷ ấp úng không nói được lý do, chỉ đành quay qua làm nũng với nương.

Nương ta thương nhi nữ, vén tóc mai tán loạn của trưởng tỷ rồi nói:

“Nhi nữ ngoan, con mau thành thật nói với cha con đi, có được không?”

Trưởng tỷ vẫn cứ giả ngốc, cha ta ngồi một bên cười lạnh ra tiếng.

“Ta đoán tám phần là con xuất phủ để lén lún hẹn gặp riêng với người khác rồi.”

Trường tỷ cắn môi dưới lắc đầu:

“Nữ nhi vốn không có ra ngoài, cha làm sao có thể vu khống con như vậy được.”

Nói xong còn dùng khăn tay lau lau khóe mắt, cha ta càng tức giận:

“Nghiệt chướng! Con còn dám nói láo, mau đưa Tiểu Đào lên đây.”

Đợi đến khi Tiểu Đào một thân thương tích bị đưa lên, cuối cùng trưởng tỷ mới bắt đầu hoảng sợ.

Cha ta gằn giọng nói:

“Ngươi mau thành thật khai báo, tiểu thư rốt cuộc đã đi đâu.”

Tiểu Đào ngước mắt nhìn trưởng tỷ một cái, cúi đầu không nói một lời.

Cha ta đập bàn một tiếng vang dội:

“Ngươi nhìn tiểu thư làm gì! Nếu dám nói dối, ta sẽ đem ngươi bán cho bọn môi giới.”

Tiểu Đào mặc quần áo của trưởng tỷ, bị dọa cho toàn thân run rẩy lẩy bẩy:

“Tiểu thư, người khai thật đi, nô tì thật sự bị đánh cho sợ rồi.”

Trưởng tỷ đánh một quyền vào miệng của Tiểu Đào, xoay người kéo chặt tay áo của cha nương:

“Cha, nương, Tiểu Đào nhất định là trúng tà rồi nên mới nói bậy, hai người đừng tin lời Tiểu Đào nói.”

Cha ta đẩy trưởng tỷ ra:

“Nếu như con vẫn cố chấp nói dối vậy thì đừng trách ta.”

Hai ma ma lập tức trói trưởng tỷ lại, trong lúc giằng co, quần áo của trưởng tỷ đã tán loạn, đã để lộ ra những điểm nhỏ hoa mai trên người.

Cha ta nhìn thấy thì tức đến đỏ mắt, mặc kệ nương ngăn cản liền sai người nghiệm thân cho trưởng tỷ.

Trưởng tỷ lớn tiếng xin tha, nhưng lại bị hạ nhân chặn miệng lại lôi ra sau rèm.

Không lâu sau thì không nghe thấy tiếng của trưởng tỷ nữa, ma ma từ sau rèm bước ra, mặt ái ngại mà lắc đầu.

Nương ta dường như không thể chấp nhận nổi liền nói:

“Bà có chắc không ?”

“Nô cũng sợ có sai sót nên đã kiểm nghiệm nhiều lần, đại cô nương quả thật đã không còn trong trắng.”

Nương nghe xong mặt trắng bệch, ngã ngồi lên ghế.

Trưởng tỷ kéo lại áo đi ra khỏi rèm, đỏ mắt oán hận nói với phụ thân:

“Cha xỉ nhục nữ nhi đến mức này đã vừa lòng chưa?”

Cha ta vừa định nổi giận thì nương hiếm khi lên tiếng nói:

“Vân Y! Con im miệng!”

Nương hít sâu một hơi, muốn tỷ ấy khai ra gian phu là ai.

Liễu Vân Y cũng biết không thể che giấu được nữa nên dứt khoát lau nước mắt không giả vờ nữa:

“Dù sao con cũng đã bị phá thân rồi, muốn đánh muốn gi thì tùy ý mọi người.”

Cha ta ôm chặt ngực, ngẩng đầu thở dài:

“Tại sao ta lại nuôi được nữ nhi hạ tiện như ngươi, người đâu! Đem đại tiểu thư nhốt vào trong từ đường!”

Cha ta xua tay, lập tức sai người nhốt Liễu Vân Y vào từ đường.