Chương 4 - Ta Thay Thế Trưởng Tỷ Làm Trưởng Nữ

07.

Nha hoàn rất nhanh liền đi đến nhà kho lấy đồ, các phu nhân đều rất cung kính với nương:

“Vẫn là Liễu phu nhân có bản lĩnh, trong phủ chứa toàn đồ tốt.”

“Đó còn không phải là do Liễu phu nhân có phúc khí sao, có thể hưởng thụ những thứ quý giá này.”

“Đúng vậy, Liễu phu nhân có gia thất tốt, lại có một tướng công tài giỏi, con cái cũng hiếu thuận hoạt bát.”

Vị phu nhân này dường như không biết sự thật, phát hiện chỉ có mình ta liền hỏi đến Liễu Vân Y:

“Sao lại không thấy trưởng nữ của nhà tỷ?”

Nghe đến Liễu Vân Y, nương không nhịn được nhíu mày lại.

Những người khác cũng biết biết chút ít, nên nhanh chóng cười đùa mà che giấu cho qua chuyện.

Không lâu sau nha hoàn chạy đến, gấp gáp đến quên hành lễ.

Nương vốn muốn nhắc nhở vài câu, nhưng không ngờ lại nghe thấy đồ đã bị mất.

Làm mất đồ hoàng thất ngự ban không phải là chuyện nhỏ, nhẹ thì là bất kính đối với hoàng thất, nặng thì có thể bị cách chức điều tra.

“Ngươi nói bậy gì đấy, không phải bảo các người để ở trong nhà kho sao.”

Nha hoàn cũng biết khó thể tránh tội, bị dọa đến toàn thân run rẩy:

“Nô tài là cất giữ theo lời người dặn dò, nhưng không biết tại sao lại tìm không thấy nữa.”

Nương lần này thật sự lo lắng, dứt khoát tự mình đi tìm, nhưng tìm thế nào cũng không tìm thấy.

“Đồ đã cất kỹ sao lại không tìm thấy, chẳng lẽ là...”

Vị phu nhân đó còn chưa nói hết, nhưng những người ngồi đó đều hiểu được, e là đã bị người khác trộm rồi.

Ánh mắt nương nhìn nha hoàn trở nên sắc bén:

“Thành thật khai ra, gần đây có những ai đến gần nhà kho.”

Nha hoàn nghĩ cả nửa ngày, đột nhiên nhớ ra gì đó, nhưng muốn nói lại thôi.

Nương lại nói:

“Cứ nói đi không sao, nếu có che giấu, ta hỏi tội ngươi.”

“Ngày thường không ai dám đến gần nhà kho cả, nhưng vài ngày trước đại tiểu thư có đến.”

Giọng của nha hoàn càng ngày càng nhỏ, sắc mặt của nương ta càng ngày càng tối lại.

Vài vị phu nhân chen vào, nói khẳng định là không liên quan đến Liễu Vân Y.

Chỉ có nương là im lặng, trong lòng nổi lên hoài nghi với tỷ ấy.

“Nếu như quý phủ có việc, vậy bọn ta đành cáo từ trước vậy.”

Lúc các phu nhân chuẩn bị rời đi, Tiểu Đào hoảng hốt mà chạy vào.

Nàng ta vừa vào liền quỳ xuống trước mặt nương:

“Phu nhân! Không ổn rồi! Đại tiểu thư trộm lấy đồ gốm của người muốn đem bán.”

Các phu nhân đều nhìn nhau, nương đột nhiên đập bàn một cái:

“Ngươi đang nói bậy gì đó.”

Tiểu Đào cũng không sợ hãi, dập đầu với người một cái thật mạnh:

“Đây là do nô tài tận mắt nhìn thấy, nếu phu nhân không tin, bây giờ có thể đến cửa sau điều tra cho rõ, nếu nô tài nói bậy, phu nhân có thể đem bán nô tài đi ngay.”

“Được, đây là do ngươi nói, vậy bổn phu nhân đi ngay bây giờ.”

Người đưa theo một đám người nhanh bước đến cửa sau, ta gật đầu với Tiểu Đào rồi liền đi theo.

Cách từ xa liền nhìn thấy hai người, nữ tử cầm một cái túi nhét vào lòng của người nam nhân.

Bọn ta từ từ tiến đến, liền nghe Liễu Vân Y nói.

“Huynh đem cái này đi bán, nhất định có thể trả nợ.”

“Ngươi đang làm cái gì!“

Nương hét lên một tiếng, dọa hai người toàn thân run rẩy, lập tức giấu đi cái túi trong tay.

Nhưng mà túi to như thế làm sao có thể giấu đi được.

Nương đánh ánh mắt, ma ma bên cạnh bà liền giật cái túi về.

Ma ma mở ra một góc của cái túi, bộ ấm đó đang ở bên trong.

“Ai cho phép con động vào những thứ này.”

Đỗ Tuấn nhìn thấy mất đồ rồi, gấp gáp nói không lựa lời:

“Lấy một ít đồ của người thì đã sao, đợi người ch rồi thì cũng đều cho Vân Y hết thôi.”

“Sống ch của bổn phu nhân cùng với đồ ở trong phủ thuộc về ai không đến lượt một người ngoài như ngươi tính toán. Ngươi không hỏi mà tự lấy chính là trộm, người đâu! Bắt lấy cho ta, báo quan.”

Hạ nhân lập tức muốn bắt lấy Đỗ Tuấn, Đỗ Tuấn bị dọa liền bỏ lại Liễu Vân Y mà chạy.

Liễu Vân Y không những không giận mà còn chặn trước mặt khiến hạ nhân không thể truy bắt:

“Huynh đi mau đi.”

Đợi Đỗ Tuấn chạy đi không thấy bóng dáng, bản thân tỷ ấy lại cười nói:

“Nương, con...”

Chưa nói hết câu, nương đã tát tỷ ấy một bạt tai.

Liễu Vân Y liền trở nên uất ức:

“Nương, con không phải lấy chút đồ của người thôi sao, người có cần phải đánh con trước mặt nhiều người như vậy không, sau này con trả lại cho người là được chứ gì.”

Nương hít một hơi sâu lại tát thêm một bạt tai:

“Trả? Con lấy gì để trả. Tự ý đem bán đồ của hoàng thất là tội ch, con làm như vậy là muốn hại ch cả nhà này.”

Ta giả vờ ngăn người lại, thừa cơ nói nói cho nương biết chuyện mà Đỗ Tuấn cờ bạc bị thiếu nợ.

Nương bị tức đến cười, sắc mặt dần trở nên bình tĩnh lại:

“Bỏ đi, bỏ đi, xem như ta chưa từng sinh ra nữ nhi này.”

Liễu Vân Y lần này thật sự sợ rồi, mặt tỷ ấy đầy nước mắt nước mũi khẩn cầu người:

“Nương, đều trách nữ nhi không biết, người tha lỗi cho con có được không, lần sau con sẽ không tái phạm nữa.”

“Người đâu! Đưa kẻ trộm này đuổi ra khỏi Liễu phủ, sau này không cho nàng ta đến gần Liễu phủ một bước.”

08.

Hai ma ma nắm chặt cánh tay của Liễu Vân Y kéo tỷ ấy ra ngoài, rồi đem vứt ở ngoài đường.

Liễu Vân Y nằm ra đất, dùng tay đập cửa:

“Nương, người không thể đối xử với con như vậy.”

Liễu Vân Y khóc mệt rồi, liền bắt đầu chửi rủa.

Tiếng chửi mắng của tỷ ấy lại rất vang dội, hấp dẫn ánh mắt của người qua đường.

Ta nhìn hạ nhân không thèm ngăn cản:

“Các người cứ thế để tỷ ấy làm loạn?”

Hạ nhân cúi đầu xuống, họ nói dù sao tỷ ấy cũng là tiểu thư trong phủ.

Ta cười lạnh một tiếng:

“Nương đã không nhận rồi, tỷ ấy còn là tiểu thư gì chứ.”

Hạ nhân hiểu được lời của ta, một thùng nước bẩn tạt ra ngoài.

Liễu Vân Y tức đến lớn tiếng chửi mắng, nhìn thấy gia đinh hung hăng thì lại sợ hãi:

“Các ngươi đợi đó, sau này Đỗ lang có quan chức thì các người đừng đến cầu xin ta.”

Nhưng đợi khi tỷ ấy về nhà, mới biết được còn có chuyện đáng sợ hơn đang đợi mình.

Tiền nợ Đỗ Tuấn thật sự không trả nổi, muốn đem bán Liễu Vân Y đến kỹ viện.

Liễu Vân Y kéo tay áo của Đỗ Tuấn không buông, Đỗ Tuấn dứt khoát cắt đứt tay áo.

“Đỗ lang, huynh không thể đối xử với ta như vậy! Ta là thê tử của huynh đó.”

“Vậy nàng nhẫn tâm nhìn ta bị bọn họ ép ch sao?”

Liễu Vân Y mềm lòng, mặc cho bọn họ kéo bản thân đi.

Nhưng tỷ ấy không phục, vừa đi vừa mắng.

Liễu Vân Y mắng một câu, dây thừng nới lỏng ra, đầu của tỷ ấy liền bị nhúng xuống nước.

Cho đến khi tỷ ấy bị sặc ba bốn lần, mới thành thật mà ngậm miệng lại.

Chỉ có miệng là thành thật nhưng ánh mắt vẫn còn sắc bén lắm.

Ai đến gần tỷ ấy, tỷ ấy liền trừng đôi mắt bò ra, làm ai cũng thấy sợ.

Nhưng tú bà không phải người bình thường, bà ta có rất nhiều cách thức.

Nếu như Liễu Vân Y tính tình cao ngạo, tú bà dứt khoát sắp xếp cho tỷ ấy hầu hạ vị khách có sở thích đặc biệt.

Theo cách nói của bà ta, dù cho xương cứng đến đâu dùng roi đánh một trận, dùng nến bỏng một lần cũng phải mềm lại thôi.

Ba ngày ngắn ngủi, Liễu Vân Y đã tiếp bảy người khách.

Miệng cắn, tay xé, roi đánh, kim châm, đều là những giày vò mà Liễu Vân Y không ngờ tới.

Mới đầu tỷ ấy còn kêu gào, nhưng sau cùng cũng học được phối hợp cầu xin.

Tú bà vừa cho rằng tỷ ấy đã chấp nhận, thì Liễu Vân Y đã gây ra chuyện.

Tỷ ấy nhân lúc khách ngủ, liền cắn của quý của khách.

Mấy tên du côn lột sạch y phục của Liễu Vân Y, lôi tỷ ấy ra giữa đường.

Bọn họ đá từng cái vào bụng của Liễu Vân Y, đau đến mức tỷ ấy lăn lê bò toàn.

Cho đến khi Liễu Vân Y ngất đi, mấy tên đó mới lôi tỷ ấy trở về.

Trên tửu lâu gần đó, ta cho Tiểu Đào một thỏi bạc:

“Thưởng cho ngươi và ca ca của ngươi đó, hắn làm rất tốt.”

Ca ca của Tiểu Đào là ma cô của kỹ viện, là ta đã bảo hắn đưa ra chủ ý bán thê tử trả nợ cho Đỗ Tuấn.

Đau khổ mà kiếp trước Liễu Vân Y đặt lên người ta, kiếp này ta phải cho tỷ ấy nếm hết tất cả.

Không qua bao lâu ca ca của Tiểu Đào liền đến, hắn nói Liễu Vân Y bị nhiễm bệnh lậu:

“Tiểu thư có cần mời đại phu xem cho nàng ta không?”

Ta dùng khăn ta lau tay, thuận tay vứt khăn tay bị bẩn vào chậu lửa:

“Cũng đâu phải chuyện to tát gì, dùng lửa than bỏng chút là được rồi.”

Ca ca của Tiểu Đào rùng mình một cái, nhận lệnh lập tức rời đi.

Ta hỏi Tiểu Đào có thấy ta tàn nhẫn không? Tiểu Đào ngơ ra, sau đó dùng sức lắc đầu.

Ta không bận tâm cười cười, đây còn chẳng bằng một phần vạn của ta kiếp trước.

09.

Lại qua vài ngày, Liễu Vân Y điên rồi.

Tỷ ấy cả ngày cười khúc khích dọa người, trong miệng lẩm bẩm:

“Ta là Đại tiểu thư Liễu phủ, ta phải gi các người.”

Người ngoài nếu nhìn vào tỷ ấy, Liễu Vân Y la hét xông lên đòi móc mắt người ta.

Thậm chí đến đi vệ sinh cũng quên, thường hay đi trên người.

Tú bà thật sự chê bai tỷ ấy, dứt khoát đuổi ra ngoài.

Tỷ ấy vừa ra khỏi cửa liền lập tức chạy ra ngoài, cho đến khi bị ta chặn lại giữa đường.

Tỷ ấy người đầy dơ bẩn lộn xộn, còn tỏa ra mùi hôi thối, vừa thấy ta liền bắt đầu cầu xin:

“Muội muội, muội giúp tỷ đi có được không.”

Ta bụm mũi lùi lại phía sau:

“Ta chính là đến giúp đỡ tỷ đó, tỷ tỷ.”

Ta mời tỷ ấy lên xe ngựa, Liễu Vân Y vừa ngồi lên xe ngựa liền bắt đầu khóc lóc.

Tỷ ấy đem tất cả mọi chuyện mấy hôn nay kể cho ta nghe một lượt.

Tuy nhiên ta đã biết hết rồi, nhưng từ miệng tỷ ấy nói ra khiến ta sảng khoái vô cùng.

Có điều ta không thể hiện ra, ngược lại còn phối hợp thương hại tỷ ấy.

Ta rót cho tỷ ấy một ly trà nóng, Liễu Vân Y một ngụm uống hết:

“Muội muội, đợi ta hồi phủ, nhất định sẽ đa tạ muội thật tốt.”

Ta nhìn bộ dạng đơn thuần của tỷ ấy, không nhịn được cười ra tiếng:

“Tỷ tỷ tỷ không về được đâu.”

Mặt của Liễu Vân Y liền trầm xuống:

“Muội đang nói bậy gì thế, ta là đại tiểu thư của Liễu phủ, ai dám không cho ta quay về.”

“Tỷ tỷ tỷ có thể không biết, là ta để cha nương phát hiện tỷ lén lút đi ra ngoài gặp tình lang, cũng là người lừa Đỗ Tuấn đi cờ bạc, còn để Đỗ Tuấn bán tỷ vào kỹ viện, cũng là ta đưa ra chủ ý.”

Mặt của Liễu Vân Y chỉ chớp mắt trở nên khó coi, so với kiếp trước còn tệ hơn.

Tỷ ấy hét lên nhào vào ta, bị ta một chân đá xuống xe ngựa.

Thương thế của Liễu Vân Y quá nặng, nằm ở trên đất không thể dậy nổi.

Ta một chân đạp lên mặt tỷ ấy, chân dùng sức đè xuống:

“Liễu Vân Y, nếu tỷ không muốn làm đại tiểu thư của Liễu phủ, sau này Liễu phủ chỉ có một mình ta là tiểu thư, sự yêu chiều của cha nương cũng chỉ có mình ta hưởng thụ. Còn về ngươi, ngươi cứ sống trong địa ngục trần gian mà từ từ sám hối đi.”

Ta đưa tay ra nắm đầu tỷ ấy, ánh mắt hận thù lại sợ hãi của tỷ ấy khiến ta cảm thấy vui vài phần:

“Gõ cửa, để Đỗ Tuấn nhìn rõ thê tử của hắn, nếu không ta sẽ cáo tội hắn bán thê tử.”

Liễu Vân Y không phải thích Đỗ Tuấn lắm sao, vậy ta phải để họ mãi không xa rời.

Làm xong tất cả, ta sửa soạn bản thân sạch sẽ trở về nhà, cha nương sớm đã chuẩn bị cơm nước đợi ta về.

Ta đổi thành bộ mặt ngây thơ, cười rồi nhào vào lòng họ.

Cha nương an ủi sờ đầu ta:

“Cũng may chúng ta còn có nữ nhi ngoan như con.”

Ta nép trong lòng cha nương, không chút để ý mà nhõng nhẽo:

“Cha, nương con đói rồi.”

“Được, chúng ta ăn cơm thôi.”

Sau này có người đi ngang Đỗ gia, muốn xin chén nước uống, kết quả bị quái vật người đầy máu ở trong viện dọa cho sợ.

Người đó đi khắp nơi nói với mọi người là Đỗ gia có quỷ, trong miệng còn lầm bầm:” Cứu ta với.”

Ta nghe thấy chuyện này chỉ cười lạnh một tiếng, biết được tỷ ấy sống không bằng ch ta liền cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Không còn ai nhìn thấy Liễu Vân Y nữa, còn Đỗ Tuấn dựa vào tiền bán thân của tỷ ấy mà cưới thê tử mới.

Ta trở thành tiểu thư duy nhất của Liễu phủ, hưởng thụ sủng ái của cha nương.

Còn về Liễu Vân Y, sống ch của tỷ ấy sớm đã không liên quan gì đến bọn ta nữa.

(Hết)