Chương 33 - Ta Thay Người Bảo Vệ Những Bảo Vật Quý Giá
Nhìn qua tưởng chừng như không liên quan gì đến quý phi, nhưng mọi người đều biết ả đang giet gà dọa khỉ. Các phi tần trong cung ai nấy đều sợ hãi, không dám dùng thủ đoạn quyến rũ hoàng đế nữa, họ sợ rằng người tiếp theo chet sẽ là mình.
Và đương nhiên thì quý phi sẽ không để ta yên ổn.
Vì đêm trước đã hầu hạ hoàng đế nên khi đến chào quý phi, ta đến muộn một chút, ả liền trách ta không biết tôn trọng ả, phạt ta quỳ dưới ánh nắng gay gắt để tự kiểm điểm.
Quỳ suốt một ngày.
Khi trở về cung, đầu gối ta đầy vết bầm tím, đau thấu xương.
Hoài Châu thương ta đến nỗi khóc lên, em phẫn nộ nói xấu quý phi.
Ta nghe chỉ thấy buồn cười.
Sáng hôm sau, ta cố gắng đứng dậy đến Càn Khôn cung, giao hương liệu mới chế cho Vương công công, sau đó tỉ mỉ dặn dò cách dùng, dùng bao nhiêu.
Ta không hề nhắc đến vết thương của mình.
Từng lời từng chữ đều thể hiện tấm lòng chân thành với bệ hạ.
Đến chiều, Hoài Châu đang bôi thuốc cho ta thì hoàng đế đột nhiên bước vào, ta mừng rỡ: "Bệ hạ, ngài sao lại đến đây?"
Ta định đứng dậy hành lễ, khi nghĩ đến vết thương ở đầu gối thì ta vô thức dùng tay che lại, nhưng hoàng đế đã kịp gạt tay ta ra, nhìn thấy vết bầm tím trên đầu gối ta, y cau mày:
"Thương tích như thế này mà còn đem hương liệu cho trẫm, sao nàng ngốc nghếch quá."
Ta khẽ mím môi: "Thần thiếp sợ bệ hạ ngủ không ngon."
"Ngốc thật đấy."
Hoàng đế thở dài: "Nếu không có trẫm thì nàng sẽ thế nào đây?"
Ta chớp mắt, bất an nắm chặt ống tay áo ngài: "Sao có thể không có bệ hạ, bệ hạ không cần thần thiếp nữa sao?"
Y đứng thẳng nhìn ta từ trên cao, ánh mắt sâu thẳm và lạnh lùng ấy của y làm ta run rẩy, ta vô thức muốn rút tay lại nhưng ngay sau đó, y đã kịp nắm chặt lấy tay ta. Y giơ tay vén những sợi tóc rối của ta, giọng nói mang theo sự dịu dàng:
"Muốn chứ, trẫm muốn nàng."
Ta nở nụ cười rạng rỡ rồi lao vào lòng y.
Sau đó y cầm lấy thuốc mỡ, tự tay bôi lên đầu gối ta. Động tác y rất cẩn thận giống như sợ làm ta đau vậy.
Tất nhiên là y không nhận ra rằng: Cô phi tần vừa mới thể hiện sự ái mộ và lòng yêu mến của mình với y, giờ phút này lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn động tác của y, vẻ mặt ‘cô’ không hề động lòng, cũng đầy tràn khinh miệt.
13
Sau lần được sủng ái ấy, Vương công công mang đến thuốc dưỡng thai như bình thường, nhưng lần này ta ngửi được một vị gì đó khác biệt.
Bởi vì đây là thuốc dưỡng thai thật.
Ta ngạc nhiên, nhìn hoàng đế đang lặng lẽ quan sát: "Bệ hạ?"
Hoàng đế khẽ cười:
"Thuốc dưỡng thai đó, tốt cho nàng lắm."
Bây giờ thì ta hiểu rồi.
Đôi mắt ta đỏ hoe vì mừng rỡ: "Thần thiếp nguyện nghe theo lời bệ hạ."
Hoàng đế không ngốc, tự nhiên hiểu rằng ta đã sớm biết những thuốc dưỡng thai trước đây đều là giả, nhưng mà ta vẫn chịu uống hết.
Y cầm lấy khăn tay, tự mình lau đi vết thuốc ở khóe miệng ta.
"Nguyệt tần, nàng ngốc thật đấy."
Thấy y quay lưng rời đi, ta liền thu lại nụ cười, nhìn chén thuốc đã uống cạn mà ta khẽ bật cười.
Người đời nói, hoàng gia là nơi vô tình nhất.
Tất nhiên hoàng đế phải biết rằng: tình ý của các phi tần trong hậu cung đối với y luôn bị lợi ích lấn át.
Vì vậy, chân tình của ta càng trở nên quý giá.
Hoàng đế dành trọn tình cảm cho quý phi.
Nhưng y không thể từ chối một người đã dành trọn tình cảm, đã dâng hết trái tim cho mình,
Như ta.
Hơn nữa ta lại hợp ý y, dù là trên giường hay dưới giường, vì thế hoàng đế càng ngày càng đối xử với ta tốt hơn.
Giờ đây y còn cho ta thuốc dưỡng thai, ý y muốn ta mang thai con vua.
Quý phi à, quý phi ơi.
Hình như người đàn ông mà mụ yêu mến đã thật sự động lòng với ta rồi đó. Giấc mộng một đời một kiếp của mụ đã tan vỡ từ lúc lâu. Vậy thì ta, kẻ sẽ khiến giấc mộng một đôi người của mụ hoàn toàn tan nát.
14
Chỉ có rất ít người biết chuyện ta ngừng uống thuốc tránh thai, nhưng hôm sau quý phi lại cãi nhau một trận với hoàng đế.