Chương 34 - Ta Thay Người Bảo Vệ Những Bảo Vật Quý Giá

Trong Càn Khôn cung, cung nhân cúi đầu đứng nép sát vào hai bên, quý phi rưng rưng nước mắt, giận dữ nhìn về phía hoàng đế: "Lục Trường Châu! Làm sao chàng dám đưa thuốc dưỡng thai cho ả?! Chàng thật sự thích ả rồi sao!"

"Ta muốn giet ả! Ta muốn giết con ả đó!"

Nói xong, ả dữ tợn lao đến muốn bóp chet ta, gương mặt dịu dàng thường ngày bây giờ trông như quỷ dạ xoa ác độc, vừa bước tới mấy bước thì ả đã bị hoàng đế nắm lấy cổ tay, y ôm ả vào lòng: "A Năng, đừng làm loạn nữa."

Trong ngoài Càn Khôn cung đang có đầy rẫy cung nhân.

Trước mặt mọi người, hoàng đế không muốn để quý phi mất mặt. Nếu việc này truyền ra ngoài thì sẽ càng bất lợi cho quý phi.

Nhưng quý phi lại nghĩ hoàng đế đang bảo vệ ta. Ả càng nghĩ càng giận, thế nên chỉ ngay sau đó ả đã thoát khỏi vòng tay hoàng đế, ả đẩy hoàng đế một cái thật mạnh khiến y loạng chạng suýt ngã, dùng ngón tay tinh xảo của mình chỉ thẳng vào mặt y rồi mắng chửi: 

"Ta làm loạn? Lục Trường Châu, ngươi đừng quên khi ngươi bị ám sát ở trường săn, nếu không phải do ta đỡ giúp ngươi một mũi tên, còn kéo ngươi trốn vào hang động, khắc khổ chịu đựng với ngươi, cùng ngươi uống sương sớm ăn quả dại thì ngươi đã chet mục thây từ lâu rồi! Khi đó ngươi hứa với ta, sẽ cùng ta một đời một kiếp, ngươi làm sao có thể phản bội ta như vậy…"

Còn chưa nói xong thì bỗng dưng quý phi khựng lại.

Bởi vì ả biết, ả đã lỡ lời rồi.

Người đời đều biết, hoàng đế được quý phi cứu mạng, vì thế nên nhiều năm nay ả mới được y yêu chiều hết mực.

Nhiều năm qua, quý phi chưa bao giờ nhắc đến ân tình năm đó nên càng khiến hoàng đế yêu thương ả hơn. Nhưng giờ đây, ả lại dữ tợn kể lể, không chỉ không khiến hoàng đế cảm kích mà còn khiến y nhớ lại tình cảnh khốn khổ của mình khi ấy.

Đúng như thế.

Mặt hoàng đế đột nhiên tối sầm, y buông tay quý phi ra, đôi mắt đầy yêu thương dần trở nên lạnh lùng, y nhìn ả chằm chằm không nói lời nào.

Càn Khôn cung lặng ngắt như tờ.

Quý phi thấy thế thì run rẩy, giây tiếp theo ả lao vào lòng hoàng đế, nước mắt tuôn rơi như mưa: "Bệ hạ, thần thiếp quá sợ hãi nên mới nói sai. Thần thiếp quá sợ mất ngài, bệ hạ... Những ngày này, thần thiếp chỉ cần nghĩ đến việc ngài quên thần thiếp thì thần thiếp đã sợ đến mức ăn không ngon ngủ không yên… nên hôm nay thần thiếp mới lỡ lời như vậy… bệ hạ."

Những lời này vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Hoàng đế nhìn ả, cuối cùng y bị tiếng khóc của ả làm mềm lòng, y thở dài rồi ôm ả vào lòng, vừa dịu dàng vừa an ủi: "Quý phi, trẫm không trách nàng, cũng không quên nàng."

Giọng y vẫn dịu dàng như trước.

Quý phi nghĩ hoàng đế thật sự không để tâm.

Nhưng ả không biết sau khi mình rời đi, hoàng đế lạnh lùng gọi Vương công công: "Tìm xem quý phi đã cài bao nhiêu người vào Càn Khôn cung của trẫm!"

"Tìm ra rồi xử lý thế nào ạ?"

"Giết." Giọng nói lạnh lùng vô tình vang lên.

Ngày trước cả hai ngọt ngào quấn quýt, quý phi cho người của mình theo bên cạnh hoàng đế, đấy gọi là quan tâm chăm sóc. Giờ đây điều ấy biến thành cài người, vậy đó sẽ trở thành dò xét lòng quân.

Cuối cùng đế phi đã có khoảng cách, vết nứt dần lan rộng.

Chẳng uổng công ta đã tự mình truyền tin ngừng uống thuốc tránh thai đến Thúy Vi cung.

15

Từ ngày ấy, hoàng đế vẫn yêu quý quý phi.

Nhưng không còn chuyên sủng nữa.

Y thường xuyên triệu các phi tần khác hầu hạ. Đây là một tín hiệu tốt.

Hậu cung lại một lần nữa náo nhiệt vì sự ân sủng đến quá đột ngột của bậc quân vương.

Quý phi lo sợ hoàng đế nổi giận nên đành nhẫn nhịn, hàng ngày ả dâng canh sâm, trà bánh, chỉ mong giữ chặt trái tim hoàng đế.

Nhưng mỗi lần ả đến, ta đã có mặt trước ngự tiền.

Hoàng đế uống thuốc uống canh do ta tự tay nấu, cười khen ta chu đáo, quý phi giả vờ làm lơ, ả lấy bánh đậu đỏ ra đặt lên bàn.

Bánh đậu đỏ là món điểm tâm thường ăn khi hai người bắt đầu xác nhận tình cảm với nhau.