Chương 32 - Ta Thay Người Bảo Vệ Những Bảo Vật Quý Giá

Câu nói của y làm ta cười càng tươi hơn, ta chủ động ôm lấy y và dịu dàng nói: "Vậy bệ hạ còn chờ gì nữa? Thần thiếp là người của ngài."

Đêm ấy hai ta quấn quýt không rời, mãi cho đến nửa đêm mà hứng thú của hoàng đế vẫn rất cao, đến khi trời rạng sáng thì y mới dừng lại. 

Ta chỉ cảm thấy mình chưa nghỉ được bao lâu thì đã nghe tiếng Vương công công gọi. 

Khi mở mắt ra, ta nhìn thấy hoàng đế đã dậy mặc quần áo chuẩn bị thượng triều.

Ta vội vàng đứng dậy.

"Thần thiếp hầu hạ bệ hạ."

Giọng hoàng đế khàn khàn cản lại: "Nàng có thể ngủ thêm chút nữa."

Ta lắc đầu, mặc dù vừa đứng lên đã cảm thấy đau nhức nhưng ta vẫn gắng gượng bước tới gần y.

"Thần thiếp muốn hầu hạ bệ hạ."

Thấy ta kiên quyết như thế, hoàng đế không nói gì thêm, chỉ là ánh mắt càng thêm dịu dàng, nhìn qua có vẻ như y đã động lòng với ta.

Nhưng y vừa rời đi chưa lâu thì Vương công công đã mang đến một bát thuốc đen đặc:

"Nguyệt quý nhân, đây là thuốc dưỡng thai bệ hạ ban cho ngài."

Trong lòng ta cười mỉa nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra mềm mỏng, ta nhẹ nhàng uống cạn bát thuốc gọi là ‘thuốc dưỡng thai’ kia.

Hoàng đế ơi, ‘ngài’ đúng thật là kẻ vừa nặng tình vừa bạc tình.

Đối với quý phi, ‘ngài’ nặng tình đến mức chỉ vì không muốn ả đau lòng nên đã không cho phép các phi tần khác có thai.

Còn đối với chúng ta, kẻ ấy bạc tình hết mức có thể!

11

Sau đêm được sủng ái đó, hoàng đế liên tục chọn thẻ bài của ta suốt bảy ngày tiếp theo.

Ban ngày sau khi thượng triều xong, y thường đến cung của ta ngồi một lúc, y sẽ đọc sách hoặc chơi cờ với ta, có khi là ngồi bên cạnh nhìn ta chế hương.

Thường ta sẽ là người nói nhiều, còn y thì rất ít khi đáp lại, nhưng bầu không khí vô cùng ấm áp.

Mới chỉ vào cung ba tháng, thứ bậc của ta đã từ quý nhân lên tần.

Là do chính bệ hạ thân phong.

Và cũng là ân sủng duy nhất, chỉ ngoài quý phi.

Trong một đêm, ta trở thành phi tần được sủng ái nhất trong hậu cung.

Ngày quý phi trở về, ta đang cùng bệ hạ dùng bữa.

"Bệ hạ, món cá này thơm ngon nhưng không bị mặn, ngài thử một miếng nha…" 

Ta chưa kịp nói xong, quý phi đã cười bước vào.

"Bệ hạ, thiếp đã trở về."

Nhưng khi thấy ta, nàng biến sắc, khinh miệt nói: "Xem ra thiếp trở về không đúng lúc, quấy rầy chuyện tốt của bệ hạ rồi."

Lời này thật lớn gan nhưng hoàng đế không trách mắng, đã vậy y còn cười đứng dậy rồi nắm tay nàng: "Lại nói bậy, trẫm mong nàng còn không kịp."

Khoảnh khắc này, trong mắt hoàng đế chỉ có quý phi, hai người ngồi xuống, thủ thỉ với nhau những lời thân mật.

Ta không thể xen vào cũng không thể hòa nhập, nhưng ta biết: quý phi đang cố ý làm ta bẽ mặt.

Ta không vui không giận cũng không chút biểu cảm, chỉ yên lặng đứng ở bên cạnh.

Không quấy rầy, cũng chẳng lên tiếng.

Cho đến khi hoàng đế nhớ đến ta, y thờ ơ phẩy tay:

"Nguyệt tần, nàng lui xuống trước đi."

Ta ngoan ngoãn gật đầu.

Quý phi thấy hoàng đế dễ dàng đuổi ta đi thì càng đắc ý, nhưng ả chưa kịp thể hiện gì thì hoàng đế lại nói:

"Vài ngày nữa, trẫm sẽ lại đến thăm nàng."

Trong mắt y, dáng vẻ ta như được ban ân, ta nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh mắt rưng rưng giống như được sủng mà sợ.

"Vâng, thần thiếp cung nghênh bệ hạ."

Cuối cùng cũng không uổng phí những ngày tháng bầu bạn sớm hôm rồi.

Quý phi híp mắt lại, khi lướt qua ta, giọng nói nhẹ nhàng của ả vang lên, trông có vẻ dịu dàng, nhưng cũng đầy nỗi khinh miệt: 

"Chỉ là thứ dựa vào sắc đẹp để quyến rũ quân vương, bệ hạ chơi đùa ngươi đủ rồi thì cũng sẽ chán thôi, ngươi có thể kéo dài được bao lâu chứ?"

Nghe vậy, vai ta khẽ run, tỏ ra yếu đuối như liễu như tơ làm quý phi càng thêm khinh bỉ.

Ả tưởng ta đang sợ hãi.

Nhưng ả nào biết: Ta đang rất phấn khích đấy!

Phấn khích vì kẻ muốn giet mình ở ngay trước mắt mà ả chẳng hề hay biết.

12

Sau khi quý phi trở về cung, hoàng đế ít khi lật thẻ bài của các phi tần khác, chỉ thỉnh thoảng y mới đến cung của ta một lần.

Những phi tần trước đây tranh sủng quyết liệt lần lượt mắc bệnh nặng, chưa đầy nửa tháng, đã có ba bốn vị phi tần qua đời.