Chương 31 - Ta Thay Người Bảo Vệ Những Bảo Vật Quý Giá

À thì, trong lòng hoàng đế, người yêu của y vốn thuần khiết như sen trắng, làm sao ‘nàng ấy’ có thể giet người, làm tay mình nhuốm m áu? 

Mà nếu đã nhuốm máu rồi thì chắc chắn là lỗi của người khác. 

Đã phạm lỗi thì phải phạt. 

Vì vậy, Vương quý nhân chet cũng là lẽ đúng, không ai quan tâm đến lí do vì sao nàng ta chet cả. 

Nhưng sen trắng mà đã nhuốm m áu rồi vẫn còn là sen ‘trắng’ không? 

Tất nhiên thì vết nứt nho nhỏ này không thể phá hủy mối dây ràng buộc giữa hoàng đế với quý phi rồi. 

Cho nên việc ta cần làm là: Xé toạc vết nứt đó ra cho rộng thêm.

9

Sau chuyện của Vương quý nhân, quý phi và hoàng đế lại hòa hợp như trước. Hoàng đế không còn quan tâm đến các phi tần khác mà chỉ ngày ngày đến bên quý phi. Thái hậu thấy thế thì không thể chịu nổi được nữa, bà ta lấy cớ đi lễ Phật, ép quý phi phải đến chùa Linh Ẩn, ở đó ít nhất nửa tháng mới được về cung. 

Không còn quý phi, các phi tần khác trong hậu cung tranh nhau giành giật sự sủng ái của hoàng đế. 

Ở ngự hoa viên, trên đường đến cung có đầy những phi tần trang điểm lộng lẫy, còn ta thì vẫn an phận ở Ngọc Hoa cung, chỉ làm công việc của mình chứ rất hiếm khi bước chân ra khỏi cửa.

Hôm ấy, ta đang chăm chú điều chế hương mới thì bỗng nghe tiếng nói trầm thấp trên đỉnh đầu: 

"Chăm chú thế, cô đang làm hương gì vậy?" 

Ta ngước nhìn thì phát hiện chẳng biết từ lúc nào hoàng đế đã bước vào, y đang cúi xuống nhìn ta. 

Mắt ta sáng lên như muốn khoe với y mấy thứ mới mẻ, ta dâng hương lên trước mặt hoàng đế rồi từ tốn giải thích: 

"Nghe Liên tần nói gần đây bệ hạ hay bị đau đầu, thần thiếp có nhớ ông nội mình từng nói hương ngọc hồ lê có thể giảm đau nên đã điều chế chút ít cho bệ hạ. Trước khi nghỉ ngơi, ngài cứ đốt một ít là sẽ làm giảm đau đầu ngay." 

Ta có vẻ ngoài rất đẹp, Tống nương tử đã từng nói ta cười lên như hoa đào trên cành, kiều diễm nức nòng người. 

Ta còn biết góc độ nào, cử chỉ nào sẽ khiến mình đẹp hơn. 

Nhìn thấy sự kinh ngạc thoáng qua trong mắt hoàng đế, ta cười càng tươi, thế nhưng ánh mắt ta lại vô tội như một đứa trẻ làm hoàng đế nhìn ta, con ngươi y sâu hun hút: 

"Cô có lòng." 

"Thần thiếp thích bệ hạ mà." 

Ta chớp mắt, nói như thể đấy là điều hiển nhiên: "Bệ hạ là người anh tuấn nhất mà thần thiếp từng gặp, thần thiếp đương nhiên sẽ thích ngài." 

Là đế vương, vẻ ngoài là điều không mấy quan trọng, nhưng ai lại không thích một thiếu nữ xinh đẹp khen ngợi mình? 

Đế vương cũng vậy, vị chí tôn đứng đối diện ta ngẩn ra một lúc, rồi y khẽ cười, dùng tay mình chạm vào trán ta: "Đúng là miệng lưỡi trơn tru."

Sau đó y cầm hương rời đi Ngọc Hoa cung.

Chiều xuống, ánh hoàng hôn len lỏi vào ô cửa, bỗng Vương công công bước vào Ngọc Hoa cung, lão nở nụ cười và nói với ta: 

"Quý nhân, tối nay bệ hạ chọn thẻ bài của ngài, ngài mau chuẩn bị đi." 

Hoài Châu vui mừng vội vàng bảo cung nữ chuẩn bị mọi thứ.

Ta ngâm mình trong nước thơm rải đầy cánh hoa, nhìn bóng hình phản chiếu trong làn nước, ta nở một nụ cười…

Như con rắn độc ngắm chuẩn con mồi, vẻ lạnh lẽo của ‘nó’ càng quỷ quái,

Và cũng càng kiều diễm. 

"Quý phi, vở kịch hay cuối cùng cũng mở màn rồi."

10

Đêm đến, ta được yêu thương dưới ánh nến mờ ảo, nhẹ nhàng nâng tay, ta quấn lấy cổ hoàng đế, đôi môi mềm mại như có như không chạm vào tai y.

Nhiệt độ nơi đầu ngón tay dần trở nên nóng bỏng, tiếng thở hổn hển bên cổ ta cũng dần trở nên khàn đục. 

Ta đẩy y ra, trò vờ ra vẻ, lấy lùi làm tiến này là do Tống nương tử dạy ta. Ánh mắt hoàng đế dần sâu hơn, y nhìn chằm chằm vào ta, dưới đáy mắt như có ngọn lửa bùng cháy. 

Như thế là đủ rồi. 

Cong eo hôn lên mặt y, đôi gò má ta đỏ ửng, rồi ta nhìn y với ánh mắt rụt rè, trông vừa vô tội vừa thuần khiết. 

"Bệ hạ." 

Hoàng đế không thể chịu nổi nữa, y lật người lại đè ta xuống dưới. Đầu ngón tay có vết chai mỏng lướt qua má ta. "Nàng đẹp thật."