Chương 30 - Ta Thay Người Bảo Vệ Những Bảo Vật Quý Giá
Ả nhẹ nhàng phất tay, một hàng cung nhân khiêng một xac chet ném ra trước điện.
Thi the ấy là Vương mỹ nhân hôm qua vẫn còn phô trương khắp hậu cung, nay nàng ta đã nằm đó, biến thành đống m áu th ịt lẫn lộn, không còn hơi thở.
Các phi tần có mặt run rẩy sợ hãi, gương mặt bọn họ trắng bệch.
Thái hậu giận dữ ném chén trà xuống đất: "Quý phi, ngươi thật to gan!"
Lúc đó, hoàng đế bước nhanh vào, y chắn trước người quý phi.
"Mẫu hậu! Người làm gì vậy?"
Thái hậu chỉ vào xac chet trên đất, giận dữ nói với hoàng đế: "Hoàng thượng, con nhìn cho kỹ quý phi của con đi, cô ả đã làm gì?!"
Hoàng đế nhíu mày: "Chuyện gì vậy?"
Nghe vậy, quý phi lập tức thay đổi thái độ, nước mắt lăn dài trên má, vẻ mặt ả đau khổ: "Bệ hạ, Vương quý nhân không kính trọng thần thiếp. Trên túi thơm của nàng ấy dám thêu hoa mẫu đơn, như vậy không chỉ là vượt quyền mà còn nói thần thiếp đã không còn xuân sắc, rằng ngài chỉ yêu người mới, không quan tâm đến thần thiếp. Thần thiếp giận quá mất khôn mới đánh nàng ấy, không ngờ nàng ấy lại chet mất…"
Mỹ nhân rơi lệ, đương nhiên hoàng đế phải an ủi: "Vương mỹ nhân* không kính trọng nàng ấy, chet là đúng rồi.”
* Phân vị đầu tiên của cổ là mỹ nhân, sau đó cổ mồi chài hoàng đế nên mới được thái hậu phong làm quý nhân, ở đây mọi người có thể hiểu hoàng đế không công nhận danh hiệu quý nhân của cổ do thái hậu phong, hoặc hoàng đế khinh thường gọi danh hiệu mới (cấp bậc cao hơn) của cổ (kẻ đã làm tổn thương quý phi - người hoàng đế yêu chiều).
Sau đó y quay sang nói với thái hậu: "Mẫu hậu, Vương mỹ nhân phạm lỗi lớn nên x ử t ử là đúng rồi, quý phi quản lý lục cung, việc này âu cũng là bổn phận của nàng ấy, mong người đừng giận nữa."
Thái hậu tức giận đến nỗi gương mặt bà ta trắng bệch: "Hoàng thượng, con quá hồ đồ rồi!"
Nói xong bà ta quay người về cung, rõ ràng là bị chọc cho tức điên lên.
Hoàng đế định đuổi theo, quý phi thấy thế thì vội nắm lấy tay y: "Bệ hạ, thần thiếp đau tim quá."
Ả khẽ nhíu mày, trong mắt đầy sự tin tưởng vào tình yêu của hoàng đế.
Và tất nhiên thì hoàng đế sẽ không làm ả thất vọng, y ôm lấy ả vào lòng mình, nhẹ nhàng dỗ dành, dịu dàng an ủi.
Sau khi các phi tử lần lượt lời đi, ta đi qua vị quý nhân ấy, liếc nhanh sang xac nàng ta mà không hề để lộ dấu vết, chiếc túi thơm nho nhỏ bên hông nàng ta lung lay muốn rớt xuống.
Dưới ánh nắng rực rỡ, bông hoa mẫu đơn khâu bằng sợi bạc đã được thấm đẫm máu từ lâu.
Thế nhưng như thế lại khiến nó càng rực rỡ hơn.
Mi mắt ta nhẹ cong, sau đó ta mỉm cười.
"Vương quý nhân, mong cô đừng trách ta, ta cũng chỉ muốn tiễn cô một chặng đường thôi."
8
Ta biết chắc chắn Vương quý nhân sẽ đeo chiếc túi thơm mẫu đơn do ta thêu, vì nàng ta có ý muốn làm nhục ta.
Bởi thế nên sau khi thêu xong hoa mẫu đơn bằng sợi bạc, ta lại dùng chỉ tơ che kín, vì thế nên bông hoa mẫu đơn này chỉ có thể nhìn thấy dưới ánh nắng mặt trời.
Mẫu đơn là vua của các loài hoa. Vương quý nhân sử dụng là một việc đi quá giới hạn, xác định nàng ta dựa vào sự nuông chiều nhất thời của hoàng đế mà dám sự kiêu ngạo lên mặt.
Quý phi là kẻ oán hận rất nặng, ả ghi thù tất cả các phi tần hậu cung vì đã phá hủy lời hứa hẹn một đời một kiếp một đôi người giữa ả và hoàng đế, thế thì làm sao mà ả có thể chấp nhận một sủng phi khác mới lên như Vương quý nhân đây?
Ta vốn muốn bọn họ diễn một vở kịch chó cắn chó, nhưng không ngờ vị quý phi luôn lấy nhân đức thêu dệt lên người mình để rêu rao khắp chốn lại dám tự mình ra tay giet chet Vương quý nhân.
Bởi vì quý phi tin chắc rằng hoàng đế sẽ không trách mắng ả.
Đúng thật là như thế, hoàng đế thiên vị quý phi dù bất cứ lí do gì, dù bất cứ điều gì xảy ra, và dù cho ả đã ra tay giet chet một vị phi tần khác thì y cũng chỉ an ủi dỗ dành ả.
Nhưng sao mà quý phi có thể nhận ra trong ánh mắt đầy yêu thương của hoàng đế lại mang theo chút ít lạnh căm khi nhìn qua xac chet đây?