Chương 29 - Ta Thay Người Bảo Vệ Những Bảo Vật Quý Giá

Ta hỏi một cách thẳng thắn và tự nhiên.

Hoàng đế thở dài, trong giọng nói có chút bất lực: "Cô dám đoán thánh ý, đó là điều cấm kỵ trong cung này đấy."

Ta nhăn mũi không cho là đúng: "Trước khi vào cung, mẫu thân thần thiếp từng nói, thần thiếp là người của bệ hạ, như vậy đã là người một nhà rồi. Thần thiếp quan tâm phu quân của mình thì có gì sai chứ?"

Ta nói như thể điều ấy rất hiển nhiên làm hoàng đế ngạc nhiên, y nhìn ta chăm chú rồi cười một cách khó hiểu: "Người một nhà?"

Ta gật đầu thật mạnh.

Sau đó nói tiếp: "Bệ hạ đi theo thần thiếp về phòng, thần thiếp sẽ lấy hương an thần cho ngài, để tối nay ngài ngủ ngon hơn."

Nói xong, ta liền đi về phía Ngọc Hoa cung.

Hoàng đế chưa theo ngay.

Ta quay lại nhìn y với ánh mắt khó hiểu, giống như hỏi vì sao y lại không đi theo.

Một lát sau hoàng đế mới dời bước. Bạn đang đọc truyện do Thanh Tiếu Quân edit, chỉ đăng tại fb và monkeyd.

6

Ta vừa đi vừa nói rất nhiều điều, dù hoàng đế ít đáp lại nhưng trên trán y đã phần nào bớt đi nỗi ưu phiền.

Bước chân y cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, nhìn Vương công công thở phào nhẹ nhõm, ta khẽ mỉm cười.

Đến Ngọc Hoa cung, ta lấy hương an thần cho hoàng đế, sau đó cúi chào tiễn biệt.

Hoàng đế có hơi ngạc nhiên hỏi: "Cô không giữ trẫm lại?"

Ta hơi ngạc hiên, sau đó nở một nụ cười tươi: "Thần thiếp nghĩ bệ hạ mệt rồi, nên ngài cần phải nghỉ ngơi."

Y nhẹ nhướng mày liếc ta, rồi quay người rời đi.

Chỉ là khi sắp ra khỏi cửa cung, y bỗng dưng nói: "Nếu hương an thần này không hiệu quả, trẫm sẽ đến đây phạt cô."

Ta nhẹ nhàng cúi mắt.

"Thưa vâng, thần thiếp cung nghênh bệ hạ."

Ta đứng trước cửa cung lặng lẽ nhìn theo bóng người dần khuất, nhìn qua như người vợ yêu thương chồng.

Nhưng chưa đến ngã rẽ, Vương mỹ nhân bỗng va vào lòng hoàng đế, nàng ta e ấp dẫn y vào cung của mình.

Thấy ta nhìn theo, nàng ta lạnh lùng hừ một tiếng đầy khinh miệt: "Đồ nqu, bệ hạ ở gần mà không biết nắm lấy cơ hội."

"Dù được thái hậu sủng ái thì sao chứ, đúng là vô ích mà, hệt như cái gối thêu hoa, nhìn thì đẹp mà ở trong đầy bông dởm."

Ta khẽ mỉm cười chứ không phản bác.

Nhưng khi quay đi, gương mặt ta lạnh như băng không còn chút dấu vết tươi cười ngọt ngào nào.

Chà, trong hậu cung này.

Nhiều lũ nqu thật đấy.

7

Hôm sau, tin tức Vương mỹ nhân được sủng ái lan truyền khắp hậu cung, thái hậu phong nàng ta làm quý nhân, lại còn ban thưởng cho nàng ta rất nhiều trang sức châu báu.

Chỉ trong một thời gian ngắn mà nàng ta đã trở thành phi tần đắc ý nhất trong hậu cung.

Nàng ta tự cao vì gia thế hơn ta, nhưng khi tuyển tú lại bị ta vượt mặt nên rất không vừa mắt ta.

Nàng ta hường xuyên nhìn ta bằng ánh mắt coi khinh chế giễu. Thấy ta thêu thùa giỏi, nàng ta yêu cầu ta phải thêu túi thơm cho.

Dường như nàng ta coi ta như một người thợ thêu may.

Nếu ta không muốn, nàng ta lại càng làm khó ta hơn.

Khi ta mang túi thơm thêu xong đến cho nàng ta thì trời đã tối. Người hầu thân cận của ta là Hoài Châu mới bất bình nói: "Nàng ta ngạo mạn như vậy, nương nương, chúng ta cứ phải nhịn như thế sao?"

"Đương nhiên là không rồi."

Ta xoa xoa cổ tay mỏi nhừ, cười nhẹ: "Vậy nên nàng ta sống không lâu nữa đâu."

Hôm sau, khi đến thỉnh an thái hậu như thường lệ, Vương quý nhân mãi không tới, mà quý phi vốn chưa bao giờ đến lại vội vã bước tới. Ả có dung mạo thanh khiết như lan, da trắng như ngọc, bước đi uyển chuyển như mỹ nhân Tây Thi, dù không nói lời nào nhưng dáng vẻ ấy đã khiến người khác phải tiếc thương.

Nhưng ta lại chú ý thấy trên bộ váy màu trắng bạc của ả có vài vệt m áu.

Ả vừa thở dài vừa ra vẻ đầy sợ hãi: "Vừa rồi Vương quý nhân dám chặn kiệu của thần thiếp, suýt chút nữa thần thiếp đã ngã nhào rồi, chắc nàng ấy được thánh sủng, mệt mỏi quá nên đầu óc mới không tỉnh táo như vậy. Nên là bây giờ thần thiếp mới tới đây, dù thần thiếp trễ giờ thỉnh an thái hậu rồi… Nhưng thái hậu yên tâm nha, thần thiếp đã ra lệnh x ử t ử nàng ấy rồi đó."