Chương 15 - Ta Thay Người Bảo Vệ Những Bảo Vật Quý Giá

Hiện tại người thiếu niên có điểm khởi đầu tốt đẹp ấy đang đứng trước mặt ta, cậu vươn tay ra muốn kéo ta lên.

 

Ta lấy lại tinh thần, không đưa tay ra, rồi tự mình bò lên chẳng nói một lời.

 

Cậu nhìn ta một lúc, sau đó quay người rời đi.

 

Ta thở dài.

 

Hi vọng lần này cậu sẽ không vì sốt cao mà bỏ lỡ quyết định khoa cử cả đời.

 

Vậy, tạm biệt từ nay.

 

Ta nhanh chân muốn trở về, đằng sau truyền đến một giọng nói.

 

“Cô là con gái nhà gia giáo, là ta hành động bồng bột rồi, mong cô nương tha lỗi cho.”

 

Sau đó một chiếc áo choàng khô ráo phủ lên người ta, bao phủ ta hoàn toàn chặt chẽ. Ta bừng tỉnh lại, dù mùa đông ăn mặc rất dày, ta cũng không thất lễ để lộ thứ gì, nhưng tuổi ta còn nhỏ, dù sao cũng không hợp lí hợp tình. Tuần Ngụy Uẩn chỉ bận tâm đến ta nên mới như vậy, đúng là một đứa trẻ lương thiện.

 

Ta ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó nhanh chóng quyết định.

 

“Ta chỉ vừa tới học đường này, ngày mai cậu có thể dẫn ta đi dạo không?”

 

Thiếu niên gầy yếu đang co rúm trong cơn gió lạnh, cậu hơi do dự.

 

“Được thôi.”

 

Ta cười, đây là lần vui vẻ nhất sau khi ta sống lại đến giờ.

4

 

Gió lạnh trong thời tiết khắc nghiệt này đã trở nên ôn hòa rất nhiều.

 

“Tuần Ngụy Uẩn, xuân sắp sang rồi.”

 

Ngoài cửa sổ sương tuyết đã tan rã hơn nửa, ta cũng mặc vào đồ xuân bớt dày hơn trước, eo thắt lụa, đầu cài trâm.

 

Dù ta chỉ là một đứa trẻ được nhận nuôi, nhưng Hầu phủ cũng đủ cho ta thể diện của thân phận con gái dòng chính. Không làm ta đói khổ nghèo kiết, đông không ấm nổi, xuân không no nổi như kiếp trước.

 

Thực tế thì từ khi sống lại đến giờ ta thấy rất may mắn.

 

Chắc em gái cũng chẳng ngờ tới hoàn cảnh hiện giờ đâu…

 

“Tạ tiểu thư, tuyết đông tan rồi, khoa cử cũng sắp tới.” Thiếu niên gầy yếu được ta hoặc vô tình hoặc cố ý giúp đỡ đã trưởng thành, mập thêm rồi. 

 

Ban đầu cậu từ chối, người trọng văn thẳng lưng không muốn nhận tiền bạc của ta, nhưng ta chỉ dùng một câu đã làm cậu hết lo lắng.

 

“Ta cũng chỉ là con nuôi của hầu phủ thôi, cho cậu ngân lượng là trao đổi, cậu cứ giúp ta học hành, còn sau này cậu có thành công ghi tên bảng vàng hay không thì hẵng hãy trả lại cho ta.”

 

Ba ngày sau mẹ cậu lâm bệnh nặng, đống tiền kia cũng có đất dụng võ, nửa tháng sau quan hệ giữa hai ta ngày càng tốt, hôm nay đã có thể ngồi đối diện nhau để đàm luận việc học.

 

Nhìn dáng vẻ ngày càng có tinh thần của Tuần Ngụy Uẩn, ta uống một ngụm trà ấm, cảm khái không thôi.

 

Cửa nhà giàu rượu thịt th, ối nát, ở ngoài đường người nghèo chet cóng. Một ít tiền trinh đám nhà giàu coi thường lại có thể chống đỡ và cứu vớt cả nhà Tuần Ngụy Uẩn.

 

Hôm nay sau khi học xong, ta ngồi lên cỗ kiệu thoải mái trở về hầu phủ.

 

5

 

Hầu phủ phú quý bức người, chi phí ăn mặc đi lại đều cực khủng, hầu phủ có hai mươi bốn trang trại, ngàn mẫu ruộng đất, hơn ba mươi cửa hàng, bảy tám căn nhà trong kinh thành, còn có ở cả Giang Nam.

 

“Cô còn biết về nữa à?”

 

Một thiếu niên ăn mặc áo gấm, mặt y như quan ngọc, mắt phượng nhỏ dài, khóe mắt khẽ nhếch, dù y không cười cũng có ý phong lưu.

 

Dù không thích y lắm nhưng ta cũng không thể không thừa nhận Tạ Cẩm Đường là một trong tứ đại công tử nức tiếng kinh thành quả không sai.

 

Nhưng bây giờ y nổi giận đùng đùng làm phá hủy không ít vẻ đẹp của bản thân, nhìn như á/c quỷ d ữ tợn.

 

“Tham kiến thế tử.”

 

Ta cúi đầu, ngoan ngoãn đáp.

 

Khiêu khích lão hổ trong hang của nó, ta không ngu đến thế.

 

“Cô với Tống Tuyết Nhi là chị em gái, trong học viện cô không chăm sóc nàng, thế mà lại đi quan tâm một người ngoài, tâm địa độc phụ, ngu không ai bằng!”

 

Ta nhịn không được cười lên.

 

Có lẽ Tống Tuyết Nhi đã thầm thì gì đó với y rồi. Đơn giản là thấy ta tặng đồ cho Tuần Ngụy Uẩn, còn mình chỉ có thể ăn cơm rau cháo trắng sống qua ngày, thế là kể khổ cho Tạ Cẩm Đường.

 

“Thế tử đã quan tâm Tuyết Nhi như thế thì chút ngân lượng này ngài cũng cho em ta nổi chứ hả?”

 

Không cần nghĩ cũng biết chút ít tiền lẻ trong tay người thừa kế Hầu phủ cũng hơn tiền lời một năm của cả nhà bán đậu hũ.