Chương 16 - Ta Thay Người Bảo Vệ Những Bảo Vật Quý Giá

“Cô cho rằng Tuyết Nhi giống kẻ yêu giàu ghét nghèo như cô sao? Tuyết Nhi không muốn nhận tiền của ta.”

 

Tạ Cẩm Đường chán ghét ta, còn đối với Tuyết Nhi thì yêu thương vô cùng vô tận.

 

Ta suýt bật cười, đúng thật là Tống Tuyết Nhi bắt chước y hệt ta.

 

“Tống gia thật là liêm khiết cao ngạo mà.” Ta nói câu này một cách đầy ẩn ý nhìn y phất tay áo rời đi, y chẳng thèm ra tay với ta nữa.

 

Trong phủ này ta được an toàn, dù sao chủ mẫu cũng là phu nhân Hầu phủ, bà sẽ không để Tạ gia bị ô nhiễm dù chỉ một hạt bụi.

 

“Tiểu thư, cháo yến vây cá của cô đây.” Nha hoàn thiếp thân cung kính đưa lên trân phẩm mà kiếp trước ta phải tốn mười năm mới đạt được, ta cầm trong tay rồi đút vào miệng, mềm mại trong veo, cực kỳ thoải mái.

 

Chắc bây giờ Tạ Cẩm Đường đã tới Tống gia. Tạ phu nhân đã thanh tâm quả dục từ khi lão Hầu gia chết đi, bà thường đến sau núi lễ phật.

 

Từ nhỏ, Tạ Cẩm Đường đã không được hưởng thụ qua ấm áp yêu thương ngoại trừ tài phú quyền quý vốn có. Kiếp trước, y dẫn ta tới Tống gia thì được cha mẹ nuôi nhìn thấy, họ sẵn lòng mời y vào nhà.

 

Cứ như thế, y đã cảm nhận được cái gọi là tình thân trong căn nhà bình dân.

 

Dù mặc đồ cũ nhưng khí chất thiện lương chất phác của người họ Tống đã tản mạn ra trong căn phòng nhỏ hẹp đầy hương đậu hũ.

 

Dáng vẻ cha mẹ Tống gia này là trong tưởng tượng của Tạ Cẩm Đường, cũng là tình thân ấm áp mà y luôn muốn có.

 

Hiện tại, đoán chừng y đang ngồi trong căn phòng cũ nát kia ăn cơm rau dưa với cha mẹ Tống gia, cảm thấy có một cảm giác khác.

 

Còn ta thì được nha hoàn hầu hạ rửa mặt, nằm trên giường nhàn nhã nhìn tiểu thuyết.

 

Thấy một truyện có tựa “Nông phu và rắn”, ta cười.

 

Ai mà ngờ được, một nhà Tống gia nhìn qua chất phác như thế lại là một đám ngoan đ/ộc tham lam. Bọn họ không có con cái bởi vì làm đủ trò xấu tệ hại, hòa thượng nói số mệnh bọn họ không con, nhưng có thể thu nhận một người có anh chị em trong nhà.

 

Từ đầu bọn họ đã không muốn dùng tiền, nhưng danh tiếng bọn họ mất hết, thân thích đều biết bọn họ có phẩm chất ra sao nên cũng không cho phép bọn họ nhận con cháu mình làm con thừa tự.

 

Bất đắc dĩ, bọn họ mới phải tới chỗ tên môi giới mua trẻ em về.

 

Nhìn tới nhìn lui vẫn quyết định mua đứa đẹp nhất, dù sao đứa con gái nhìn đẹp mắt thì sau này bán vào nhà phú thương cũng được một số tiền lớn.

 

Kiếp trước thấy thế tử Hầu phủ đưa ta về, bọn họ đã kích động đỏ mắt. Bọn họ muốn càng nhiều hơn, thậm chí là vị trí thiếu phu nhân tương lai của Hầu phủ. Thế là bọn họ mưu đồ những thứ này.

 

Bọn họ dốc hết vốn liếng ra đối tốt với Tạ Cẩm Đường, xuất mọi thứ ra nịnh bợ y, bao gồm cả ta.

 

Kiếp trước ta không đồng ý trèo lên giường Tạ Cẩm Đường nên đã bị hai người Tống gia nhốt lại ba ngày để đ/ánh đ ập, suýt chút nữa bọn họ đã đánh chet ta.

 

Sau này mỗi khi mưa xuống ta đều cảm giác được cơn đau nhức do từng bị đ\ ánh g ãy chân.

 

Còn bây giờ, Tống Tuyết Nhi phải thừa nhận hết thảy mọi thứ.

 

Nếu muốn đi con đường của ta, nhất định không được bò lên giường Tạ Cẩm Đường, cũng không được lấy tiền của y!

 

Hoa mai thanh khiết cao ngạo mới là dáng vẻ Tạ Cẩm Đường thực sự thích.

 

Nhưng Tống gia ngu xuẩn thiển cận kia có đồng ý không? Đương nhiên là không!

 

Vậy thì em bắt chước con đường của ta thế nào? Em gái à, đây là lựa chọn của em, hi vọng em sẽ không hối hận.

 

Còn ta, bất cứ con đường nào ta chọn, ta cũng sẽ không hối hận!.

 

6

 

Có lẽ em gái ta sống không thoải mái lắm nên em cũng bắt đầu kiếm chuyện với ta.

 

Thủ đoạn của Tạ Cẩm Đường ngày càng tàn nhẫn, sách vở của ta trong lớp đều biến mất, chỗ ngồi của ta cũng đầy keo dính, cơm của thị nữ đưa tới chứa đống giun rết, kiệu bị hư làm ta suýt mất mạng…

 

Tạ Cẩm Đường cho rằng ta sẽ tìm Tạ phu nhân khóc lóc kể lể, nhưng y không ngờ ta sẽ bình tĩnh đối mặt mọi thứ.

 

Lúc qua chỗ ngoặt, ta đụng phải Tạ Cẩm Đường đang đâm đầu tới, y ác ý nhíu mày đánh giá ta.

 

“Tạ Tinh, gần đây ổn chứ?”