Chương 14 - Ta Thay Người Bảo Vệ Những Bảo Vật Quý Giá

Ta chet lặng nhìn y, bất động thật lâu…

 

Thiếu niên lang đã từng hèn mọn cầu xin ta yêu mình ở kiếp trước, bây giờ lại dùng thái độ cao ngạo nhìn xuống, chà đạp tôn nghiêm và thân thể ta, để đồng bọn tùy ý khinh nhục ta.

 

Sau lưng, các công tử tiểu thư kia đều cười cợt, dường như bọn họ rất mong chờ ta sẽ làm thế, nhưng ta chỉ im lặng quan sát mọi thứ.

 

Bỗng dưng y dừng lại, bởi vì y thấy được Tống Tuyết Nhi đang trốn trong góc để học lén.

 

“Đây không phải là đứa con gái của nhà họ Tống chuyên bán đậu hũ à?”

 

“Sao hôm nay cô ta lại tới đây nữa? Tiên sinh không đuổi cô ta đi sao?”

 

Có một vị tiểu thư “tốt bụng” nắm lấy khăn tay, nàng nói như thể yêu thương Tống Tuyết Nhi lắm vậy.

 

“Ban đêm nàng ấy làm đậu nành, ban ngày nàng ấy nghe lén mấy tiết học, nàng ấy nói làm vậy để giúp phụ mẫu trong nhà tính toán, Độ tiên sinh thấy thương xót nàng ấy nên mới nhắm một mắt mở một mắt để nàng ấy lén học.”

 

Tạ Cẩm Đường nghe xong thì ánh mắt liền hiện lên vẻ đau lòng tiếc thương.

 

Y chủ động đi qua nhìn về Tống Tuyết Nhi đang trốn ở sau gốc cây rồi thấp giọng an ủi.

 

“Bắt đầu từ hôm nay cô cứ đường đường chính chính tới học, không cần phải lén lút, ta sẽ nói với tiên sinh.”

 

Tống Tuyết Nhi ngẩng khuôn mặt trắng ngần bé nhỏ của em lên, nhìn em trong khiết như một bông hoa nhài.

 

“Không được đâu thế tử đại nhân, ta không có tư cách tới một lớp học thế này, ta sợ bàn học sẽ bẩn. Nhưng che mẹ muốn ta giúp làm đậu nành, cả đêm ta phải hỗ trợ bọn họ nên nếu hôm sau lên lớp ta sẽ ngủ gật mất, như vậy là bất kính với tiên sinh.”

 

“Ta biết thế tử có ý tốt, nhưng đối với dân nữ… Như thế ta không lo liệu nổi đâu, học phí một năm của ta cần đổi lại mười năm lao động của cả nhà…”

 

Nói xong, nước mắt của em rơi lã chã, em tỏ vẻ buồn khổ quay người rời đi, nhìn qua yếu ớt đến đau lòng.

 

Những lời nói cùng dáng điệu này hoàn toàn bắt chước ta ở kiếp trước, đã vậy còn thành công chôn một hạt giống vào lòng Tạ Cẩm Đường.

 

Thành công khiến Tạ Cẩm Đường động lòng.

 

Y bước đến kéo lấy tay Tống Tuyết Nhi rồi thương tiếc nói: “Người đâu, trời rét đường trơn, giúp Tống cô nương mang mấy thứ cần cho việc học đến Tống gia, ta muốn thấy Tống cô nương nhập học bắt đầu từ ngày mai.”

 

Y ngang ngược nói với thị vệ, sau đó cởi ngọc bội luôn mang theo bên mình ra đưa vào tay Tống Tuyết Nhi.

 

“Có ngọc này làm chứng, bản thế tử quyết không phụ cô.”

 

“Nhưng thế tử, ta…”

 

“Được rồi đừng nói nữa, ta đưa cô về, muộn rồi, cô cứ ngồi kiệu của bản thế tử đi.”

 

Tống Tuyết Nhi cảm động, cao hứng đi theo Tạ Cẩm Đường.

 

Những công tử tiểu thư kia cũng giải tán ngay lập tức, ta khó khăn leo lên bờ từng bước, có một đôi bàn tay duỗi về phía ta.

 

“Để ta giúp cô.”

 

Ta ngẩng đầu, đó là một thiếu niên gầy gò yếu đuối mặc bộ đồ đầy chỗ vá may.

 

Cậu là học sinh vĩnh viễn đứng hạng nhất trong học đường này, Tuần Ngụy Uẩn.

 

Bình thường cậu không được chào đón, xuất thân của cậu cũng không tốt, lúc Tống Tuyết Nhi bị bắ/ t nạt ở kiếp trước, cậu cũng đã đưa tay ra như vậy, còn khuyên em gái ta tránh xa Tạ Cẩm Đường ra, sau đó cậu liền bị con bé kéo vào hồ nước lạnh băng.

 

“Thứ dân đen này, chàng ấy là thế tử mà ngươi còn dám bảo ta tránh xa anh trai ta ra? Đồ toan tính mưu mô, suy nghĩ bẩn thỉu!”

 

Khi ấy Tống Tuyết Nhi còn tưởng mình có thể lấy lòng Tạ Cẩm Đường, sau đó trở thành con gái dòng chính thực sự của Tạ gia.

 

Sau khi Tuần Ngụy Uẩn nghe xong, bản thân cậu im lặng đứng trong hồ nước lạnh băng, ngày ấy trở về cậu phát sốt rất cao, sau đó không kịp tham gia khoa cử nên không bao lâu sau khi khỏi bệnh thì t ự s át.

 

Một thời gian lâu thật lâu sau ta mới biết được từ Độ tiên sinh, môn sinh đắc ý nhất của người là Tuần Ngụy Uẩn. Nhưng bởi vì không tham gia khoa cử được nên trong nhà không thể cung cấp chi phí học hành cho cậu nữa, mẹ cậu tự bán mình để cậu có chi phí tham gia khoa cử lại bị người cha ma bài bạc của cậu cướp đi đánh bạc hết.

 

Cậu bị cha mình liên lụy, cõng một đống nợ kếch xù trên thân, sau đó đi đến bước đường t, ự s át.