Chương 13 - Ta Thay Người Bảo Vệ Những Bảo Vật Quý Giá

“Thứ dân đen bò dậy từ bùn mà cũng dám xưng em gọi anh với ta?! Đúng là một kẻ đê tiện ham vinh hoa phú quý!”

 

Về sau Tuyết Nhi càng sống càng khốn khổ hơn, trong phủ Tạ Cẩm Đường luôn kiếm cớ chèn ép Tuyết Nhi. Trong lớp học thì hắn sai đám bạn bè trực tiếp bắ t n ạt em. Dù Tạ phu nhân có biết cũng chỉ từ tốn uống một hớp trà rồi nói:

 

“Trẻ con cãi nhau thôi, lát nữa làm hòa ngay.”

 

Nguyên nhân đơn giản lắm, bởi vì bà không nghĩ tới việc mình sẽ nhận nuôi một đứa tài giỏi, Tạ lão Hầu gia chet sớm nên trong phủ chẳng có một thiếp thất nào, còn bà thì chỉ kịp sinh ra mỗi Tạ Cẩm Đường.

 

Năm ngoái Tạ Cẩm Đường gặp chuyện không may liên tục, bà lo lắng nên đã mang theo con mình đi đến nhờ vị đạo nhân Từ Hoài đức cao trọng vọng coi giúp, ông nhìn một lúc lâu rồi mới nói cần người đến cản tai ương cho vị thế tử này.

 

Tốt nhất là một đứa con gái.

 

Thế là sau đó Tuyết Nhi được nhận vào Hầu phủ để làm kẻ xui xẻo cản tai ương thay.

 

Một bên là con trai trưởng duy nhất, một bên là đứa con gái được nhận về chỉ để cản tai ương, ai nặng ai nhẹ? Người ngoài nhìn vào cũng đủ biết.

 

Nào ngờ ông trời lại muốn trêu đùa.

 

Có một lần Tạ Cẩm Đường đã tình cờ gặp được ta, từ ấy cả hai trở thành bạn.

 

Y nhìn ta hãm sâu vào gia cảnh khó nghèo nhưng vẫn cố gắng dãy dụa, vừa phải học hành vừa phải lo kiếm cơm, ban ngày cầm cành khô viết chữ trên cát, ban đêm chăm chỉ giúp cha mẹ bán sữa đậu nành, dù sinh hoạt gian khổ nhưng cuộc sống này chưa bao giờ làm ta gục ngã.

 

“Rốt cuộc nàng là loại người gì vậy, Tống Tinh?”

 

Tựa như một đoạn hí kịch trên sân khấu, thiếu gia phú quý yêu một dân nữ bình thường phải cố gắng từng ngày.

 

 

Về sau, Tạ Tuyết Nhi bị Tạ phu nhân bán cho một vương gia nức tiếng kinh thành, vương gia đấy giet người như ngoé, không biết bao nhiêu người phụ nữ đã phải chịu khổ sở trong tay gã rồi, nhưng bọn họ đều được gã mua về nên người ngoài chẳng nhúng tay vào được.

 

Vết thương càng ngày càng chồng chất trên cơ thể Tạ Tuyết Nhi, vậy mà ba tháng sau em còn có thể đứng vững gót chân ở vương phủ, đã vậy còn ra ngoài tham dự hôn lễ của ta.

 

Vì ba tháng sau Tạ Cẩm Đường đã dùng kiệu tám người khiêng, cưới hỏi đàng hoàng, lấy ta làm vợ, làm thiếu phu nhân tương lai của Hầu phủ.

 

Thậm chí người này còn thề rằng sẽ một đời một kiếp một đôi người, làm cho quý nữ khắp kinh thành cực kỳ hâm mộ.

 

“Ta biết phu nhân có số phú quý trời sinh, được vợ như thế ta còn cầu mong gì. Sau này trong phủ ta chỉ có mình em, không còn tâm tư cho ai, cho việc nào khác nữa.”

 

Tạ Tuyết Nhi tới tham gia hôn lễ ghen ghe’t đến đỏ mắt, em trực tiếp lao đến đâ m chet ta trước mặt tất cả mọi người rồi că’t cổ tự sa’t.

 

Đời này, em gái ta đã không chút do dự lựa chọn nhà họ Tống, nó muốn bắt chước cuộc sống kiếp trước của ta. Coi như nó sẽ phải mất đi sự nuôi dưỡng của hào môn, nhưng đổi lại nó sẽ được phụ mẫu Tống gia dịu dàng chăm sóc, được lớn lên trong gia đình nhỏ ấm áp yên vui.

 

Cuối cùng còn trở thành thiếu phu nhân hầu phủ người người hâm mộ, đạt được lời hứa một đời một kiếp một đôi người.

 

Trước khi lên xe ngựa, con bé tươi cười quay lại nói với ta: 

 

“Lần này người có mệnh phú quý trời sinh là em, còn chị, chị cứ việc đến hầu phủ nhận hết tra tâ’n đi!”

 

3

 

Đương nhiên là ta cầu còn không được.

 

Tuyết Nhi nói không sai, thậm chí Tạ Cẩm Đường còn đến b/ ắt nạt ta vào thời gian giống hệt kiếp trước.

 

Sau khi tan học, ta bị mấy bạn học lôi tới hồ nước rồi bị đẩy thẳng xuống hồ.

 

Mùa đông khắc nghiệt làm nước hồ lạnh đến thấu xương, chung quanh ta chỉ toàn bọn trẻ mới mười ba mười bốn tuổi, giọng nói trêu chọc tùy ý của chúng nó vang lên không ngớt.

 

Nước lạnh quá, ta sợ mình sẽ chết cóng mất, nhưng ta biết nếu bò lên bờ thì lại bị Tạ Cẩm Đường đạp trở lại trong hồ.

 

Lúc ta cảm thấy bản thân mình sắp chet cóng, Tạ Cẩm Đường cười nói: 

 

“Sao em gái còn chưa lên? Không muốn lên à, hả em gái của ta?”

 

“Thế này đi, cô quỳ xuống đập đầu ba lần thì ta sẽ để cô tiếp tục về phủ làm tiếp cái chức đại tiểu thư của mình.”