Chương 12 - Ta Thay Người Bảo Vệ Những Bảo Vật Quý Giá

ĐÁNH ĐỔI

 

Tác giả: Thê Chủ Vạn AnEdit: Thanh Tiếu Quân

 

Kiếp trước, em gái ta đã ra tay trước, chiếm lấy cơ hội được phu nhân Hầu phủ nhận nuôi, sau này em bị tra tâ’n ha`nh hạ rồi cuối cùng bị biến thành tiện thiếp.

 

Còn ta thì được một cặp vợ chồng đi mua đậu hũ thu nhận, bằng vào sự cố gắng của bản thân, ta đã cố gắng tiến lên, kết quả là đạt được mười dặm hồng trang, nở mặt nở mày gả vào Hầu phủ.

 

Chẳng ngờ em lại oán hận ta, nên cuối cùng em đã cùng dồn cả hai vào con đường chet.

 

Kiếp này, em vẫn cướp cơ hội trước, ra vẻ khóc lóc thê thảm quỳ xuống trước mặt hai người bán hàng rong chỉ để cầu xin được nhận nuôi.

 

Nhưng sao em biết được,

 

Mọi thứ ta đạt được đều do chính bản thân ta cực khổ lên kế hoạch!

 

“Kiếp này phải tự trông chờ vào bản thân mình rồi, em gái tốt của ta ạ!”

 

Giải thích trước khi vào truyện: ở đây nữ chính và em nữ chính sẽ có hai họ, là “Tạ” và “Tống”, Tống là họ của vợ chồng bán đậu hũ, còn Tạ là họ của hầu phủ, kiếp trước kiếp này hai người đổi họ cho nhau nên mọi người sẽ có lúc thấy họ Tạ lúc thấy họ Tống thì tự hiểu nha.

 

1

 

Phiên chợ đông đúc đầy người qua lại, tất cả đều là dân chúng, bọn họ không thể mưu sinh được vì thiên tai nhân họa. Ta và em gái đều được sống lại vào đúng ngày tên môi giới bán chúng ta đi.

 

Một cỗ kiệu xa hoa lộng lẫy ngừng lăn bánh, tất nhiên là vị quý nhân bên trong nhìn trúng dáng vẻ cả hai, bởi trong tay tên môi giới, hai chúng ta đều có bề ngoài rất xinh đẹp.

 

Một bên khác có cặp vợ chồng mặc chiếc áo khoác ngoài màu nâu xám cũ nát, bọn họ đang lo lắng khẩn trương, bởi vì nhìn thái độ a dua nịnh hót của tên môi giới kia thì cũng biết trên cỗ kiệu ấy là nhà giàu phú quý rồi.

 

Kiếp trước, em gái ta đã quỳ xuống trước cỗ kiệu ấy không chút do dự, nhưng bây giờ em lại nhìn về phía ấy rồi nhút nhát quay người, trực tiếp đi đến bên cặp vợ chồng nọ.

 

"Phu nhân, xin ngài hãy dẫn con đi. Con ăn rất ít, con sẽ phục vụ hai người thật tốt. Kể từ bây giờ, con là người của các ngài!"

 

Đương nhiên là cặp vợ chồng kia nhìn trúng đứa em gái có dáng dấp tốt hơn của ta, nhưng vị trên kiệu còn chưa lên tiếng thì sao bọn họ dám mở lời được chứ, bây giờ thì tốt rồi, em đã chủ động như thế, khiến bọn họ sướng rơn.

 

Còn ta, kẻ đã quỳ xuống trước cỗ kiệu sang quý khảm ngọc thạch thì mỉm cười.

 

"Vậy thì là nó."

 

Phía trên truyền đến giọng nói hững hờ của người đàn bà hoa quý, cứ như thế, cả hai chúng ta đều có lựa chọn cho riêng mình.

 

“Nhìn đôi chị em xinh đẹp như hoa kia đi.” Tên môi giới sờ sờ đầu mình lẩm bẩm nói với đồng bọn.

 

“Rõ ràng đứa em gái đẹp hơn con nhỏ chị, bình thường ai cũng muốn trèo vào nhà giàu, sau này không phú cũng quý. Sao tới con bé này thì lại lựa chọn hai kẻ bán hàng rong? Quái quỷ thật!”

 

Ngồi trong chiếc xe ngựa thoải mái, ta vui vẻ lắm.

 

So với việc đi hơn nửa canh giờ* tới Trương gia thì tốt hơn rất nhiều!

 

*Nửa canh giờ: một tiếng.

 

2

 

Nệm êm dễ chịu, ta nhớ tới nhiều chuyện trong quá khứ.

 

Kiếp trước, em gái đã vượt lên một bước để quỳ trước cỗ kiệu, rồi em được chủ mẫu hầu phủ thu nhận, sau đó trở thành đứa con gái dòng chính đầu tiên và duy nhất dưới gối Tạ phu nhân.

 

Em vui vẻ cho rằng từ đây tiền đồ mình như gấm, tương lai vinh hoa phú quý nắm chặt trong lòng bàn tay.

 

Đặc biệt còn được Tạ Cẩm Đường – một trong bốn vị công tử nổi danh kinh thành – làm anh trai.

 

Thân phận Tạ Cẩm Đường cao cực, mẫu thân y là Thôi thị danh môn vọng tộc, chị họ là đương kim quý phi, phụ thân là lão Hầu gia từng chiến tử xa trường, còn bản thân lại là con trai trưởng duy nhất của hầu phủ, chắc chắn tương lai sẽ kế thừa tước vị Hầu gia.

 

Trong vòng một đêm, từ một bé gái mồ côi đã được vào ở chung một mái nhà với quý công tử, tuổi tác cả hai không chênh là bao, tưởng chừng như giai thoại trong tiểu thuyết tình yêu mà em gái ta lạc mình chốn chợ búa yêu nhất.

 

Không nghĩ tới, mới ngày đầu tiên Tuyết Nhi đến đã bị giội một chậu nước lạnh.

 

Giội, ý trên mặt chữ, Tạ Cẩm Đường chán ghét nhìn thẳng vào con bé, trong mắt y chẳng hề có tí yêu thích nào, chỉ tràn đầy coi khinh và xem thường.